Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Rưng rưng chiều đông...

 


                 
Picture 053.jpg

                  Những vạt cải hiu hắt bên thung
                        Vàng ngơ ngác chờ màn đêm buông xuống
                        Con gió chiều cuối Đông lạnh lắm
                        Thả sương vương gom nhạt nắng về trời...
                                                           
Dzuis




Picture 027.jpg






RƯNG RƯNG CHIỀU ĐÔNG...
     
    Cải vùng cao không ngút ngàn như những cánh đồng cải hoa mỡ màng ven sông của đồng bằng châu thổ. Đây đó từng vạt cải co ro bên khe đá buồn não những mùa đông. Mỗi chiều xuống, từng nhánh cô đơn ánh lên chùm lửa nhạt, gom góp hanh hao cố xua đi hơi lạnh từ vách đá len lén lan ra, để rồi tắt hẳn khi màn sương đùn ra từ núi thay leo lét tà dương những giọt cuối cùng. Phía luống ngô xác khô đã đen sẫm, mái sàn trên kia cũng không còn nhìn rõ sợi khói khi nãy bay lên nữa rồi...



Picture 004.jpg

 

 

Picture 050.jpg
 


 


Picture 012.jpg




     Tiếng còi xe đã gọi. Hai vệt đèn pha bạc phếch trong mù. Người đàn ông cùng với đàn bà trẻ con của họ vội vã xuôi về phía rất xa, nơi có ánh đèn thành phố. Để lại trong thung, hoa cải, một nửa run run thiêm thiếp ngủ, một nửa rưng rưng nhẹ bước về trời...



Picture 070.jpg





Picture 102.jpg



                                                       Tháng Củ mật - 2010
                                                                                                                        

 

 

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Mùa Đông, khăn len, áo ấm và những giấc mơ...

  
          
Picture 010.jpg


      Em không biết là tự bao giờ mình biết yêu mùa Đông nữa? Chỉ biết rằng đã từ
lâu, mùa Đông với em là mùa của yêu thương, là mùa mà em thắp lên những ngọn
lửa ấm nồng trong trái tim mình để hiểu rằng mình không hề giá lạnh. Mùa Đông,
em thấy cần có anh nhiều hơn, dù hình như mới chỉ là hư ảo, dù là còn mong manh
như sợi khói phía cuối chân trời...

 
   Người ta vẫn thường nói : Mùa đông cũng là mùa của những người
đàn bà đan dệt yêu thương. Cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo
ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan
cài tình yêu, làm nên hạnh phúc… Em đang đứng giữa mùa Đông và em cũng đã đan
cho mình những chiếc khăn ấm của yêu thương... Mùa Đông này, em không chỉ đan
khăn mà em còn đan áo ấm. Chiếc áo ấy không hiểu đến đợt rét nàng Bân có hoàn
thành không nữa?  Nhưng em vẫn hằng đêm, miệt mài đan... Từng sợi len giấu
chặt nỗi niềm, đan cài vào nhau làm cho một mùa Đông không còn lạnh...
    
     Đêm nay, em lại miệt mài ngồi, tỉ mẩn từng sợi len cài đan trong nỗi
nhớ... Nỗi nhớ có dáng hình cụ thể không nhỉ? Có chứ. Chẳng phải là em vẫn
thường chìm vào nỗi nhớ khi nghĩ về quá khứ, về khuôn mặt và dáng hình của
những người thân yêu của mình đó sao? Nhưng lạ thật, trong đêm nay, khi mà
trong tay em từng sợi vẫn cài níu vào nhau thì nỗi nhớ sao lại mông lung đến
thế? Em cố tìm trong cái cảm giác
mang tên nỗi nhớ ấy một dáng hình thật cụ thể, thế mà hình như em bất lực. Bao
hình ảnh cứ lần lượt hiện ra trong em nhưng chỉ loáng thoáng đến độ mơ hồ. Em
nhìn thấy một chiều thứ 5 đầy gió trên cây cầu ấy, em đứng một mình mà thấy
hoang mang khi không hiểu nổi những cơn gió kia thổi theo hướng nào…? Và thứ 6,
thứ 7… Những ngày cuối tuần thật mà cứ ngỡ là mơ. Em không hiểu tại sao giấc mơ
của mình lại cứ đan chéo cả với hình ảnh của một vài người khác? Muốn thoát ra,
mà không thể...

    
Ôi... 
Có lẽ em lại đang mơ...
Giấc mơ mùa Đông đan áo ấm, dệt nên một mùa của ấm áp yêu thương...






Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Những lá thư của học trò

                      
            

                             Định Hoá 07/09/2002


                    Cô kính yêu!

         Dòng chữ này cô có nhận ra không cô? Cô đừng quên cô nhé! Đừng quên nét chữ của học trò cũ ngày xưa. Một tháng rồi em bước vào năm học mới, cũng một tháng ấy bục giảng vắng bóng cô. A6 vắng tiếng giảng bài của cô. Bao lần em cầm bút định viết thư cho cô, nhưng còn ngại, nhớ cô nhiều, em chẳng biết nói cho ai. Mãi đến hôm nay, khi các bạn nhắc tới cô trong giờ thể dục, em oà khóc vì nhớ cô. Cô bảo cô sẽ dạy chúng em cho hết cấp III nhưng điều đó giờ đây không bao giờ được. Cô rời Định Hoá, chia tay A6 mà chẳng nói gì, các bạn ai cũng nhớ cô.

     Cô kính mến! Hai năm cô gắn bó với Định Hoá, chắc cũng đủ để cô hiểu HS Định Hoá phải không cô? Cô biết không? Khi em mới bước vào lớp 10. hình ảnh đầu tiên em nhớ mãi là hình ảnh cô giáo dạy Văn... Hình ảnh ấy đã có trong em, và mãi mãi em không bao giờ quên cả. Bây giờ cô không còn dạy ở Định Hoá nữa, cô trở về với thành phố của mình, chẳng biết cô còn nhớ đến em không nữa? Cô ơi, cô hãy nhớ tới em dù chỉ một chút thôi cô nhé, em mong sao cô đừng quên học trò Định Hoá, đừng quên học trò nơi miền núi xa xôi. Từ nhỏ đến giờ em luôn mơ ước trở thành cô giáo dạy Văn. Bây giờ, ước mơ ấy càng cháy trong em khi cô đã không còn dạy chúng em nữa...

                     Thái Nguyên 15/09/2004

                  Cô yêu quý!

         Em đỗ Đại học Sư phạm rồi cô ơi.
Em đang ngồi trên giảng đường tầng 5 và viết thư cho cô đó. Vậy là ước mơ của em trở thành cô giáo dạy Văn như cô đã dần dần trở thành sự thật rồi cô nhỉ? Dù không nhận được tin cô, nhưng em biết cô sẽ vui khi biết tin này. Em sẽ cố gắng học nhiều hơn, đọc nhiều hơn để rồi một mai đứng trên bục giảng, em sẽ được như cô ngày nào...

                     Nguyên Bình 19/ 12/ 2009

                    Cô yêu quý!

        Nhớ cô, em lại ngồi viết thư cho cô. Em đã nhận công việc được hơn 4 tháng rồi cô ạ. Em dạy ở trường vùng cao của tỉnh Cao Bằng, xa quá phải không cô? Trong những lúc ngồi một mình vào buổi trường tan, không hiểu sao em lại nghĩ nhiều đến cô như thế! Em biết cô sẽ vui khi biết em đã đi dạy học. Ước mơ ngày nào em thổ lộ cùng cô giờ đã thành sự thật rồi đó cô ơi. Mái trường mà em công tác giờ đây nghèo lắm, học trò thì phải vượt một quãng đường rất xa mới tới được trường. Nhưng nhìn trong ánh mắt của các em, em thấy mình thực sự đã trưởng thành. Em thấy chính dáng hình của cô năm xưa khi đặt chân lên Định Hoá và nhận dạy lớp của chúng em.

        Cô ơi. Giá như em có số điện thoại của cô, thì em sẽ kể cho cô nghe hàng giờ đồng hồ cái cảm giác hạnh phúc của em khi lần đầu tiên đứng trên bục giảng. Mẹ em đã mất rồi, nên người em muốn chia sẻ đầu tiên là cô thôi. Em sẽ kể cho cô nghe về bài giảng đầu tiên của mình, về những ánh mắt trong veo của các học trò nơi miền núi xa xôi... Em biết cô sẽ vui lắm, bởi em đang gắng bước theo chân cô, trở thành một cô giáo thân thương của học trò...


      
Tập thể lớp chủ nhiệm 11A6 - Cổng Tam Cốc 3/2010



        Ngồi đọc lại
những dòng thư cũ của học trò ngày trước, tôi thấy lò
ng thư thái lạ.
Ngày mới lại bắt đầu, tôi lại tiếp tục với những bài giảng trước những ánh mắt của học trò thân yêu!


 
HS 11A6

                           (Ảnh chụp với HS lớp chủ nhiệm khi đi tham quan Tam Cốc Bích Động)


Trên đỉnh chùa Bái Đính - Chụp với HS lớp A11


                       (Các em nữ sinh lớp chủ nhiệm)