Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Gặp lại Thị Nở

  


 Lang thang trên mạng, vô tình vào blog của một người bạn, bất chợt bắt gặp bức hình nàng Thị Nở nổi tiếng của giới văn chương đang nằm tênh hênh ngủ giữa vườn chuối, mình lại với tay lên giá sách tìm đến với câu truyện đặc biệt này!
   Đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi, nhất là cái cảnh gặp gỡ của cái đôi lứa xứng đôi ấy, vậy mà mình vẫn cứ muốn đọc lại, đọc lại để cười, để khóc, để ngẫm nghĩ về những điều bất ngờ và cả những trái ngang của cuộc sống...! Tình yêu kỳ lạ thật! Có lẽ vì thế mà muôn đời nó vẫn là bí ẩn! Chắc chắn bao nhiêu người đọc câu truyện này là bấy nhiêu suy nghĩ và bấy nhiêu trăn trở về câu chuyện tình yêu. Chẳng thế mà có hẳn một người hóa thân vào người đàn bà ấy để nói lên nỗi niềm:
Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
Dở hơi, nào dở hơi gì
Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình!

Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền

Anh không nhà cửa, bạc tiền
Không ưa luồn cúi, không ưa phận nghèo
Cái tên mơ mộng: Chí Phèo
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao

Quần anh ống thấp, ống cao
Làm em hồn vía lao đao đêm ngày
Khen cho con tạo khéo tay
Nồi này thì úp vung này chứ sao!

Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đẫm quá, trăng sao nhạt nhòa!
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật, đàn bà với anh!

Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành ngàn năm...

  
Câu chuyện ấy có đáng cho chúng ta suy ngẫm không?

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Lại gặp rắc rối nữa rồi!

Sao mình dốt thế nhỉ?
Mình đã loay hoay suốt cả buổi tối, và đến lúc này khi kim đồng hồ đã chỉ sang ngày mới được 93 phút thì mình mới thở phào vì đã khắc phục được sự cố do chính mình gây ra! Sự cố gì thì mình không thể chia sẻ được, kẻo lại bị cười vào mũi!
Vậy là bây giờ có thể yên tâm mà ngủ rồi. Mai nhất định sẽ ngủ đến 10h cho bõ 


Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

Giã từ

Hôm nay sinh nhật của tôi
Không ai gọi điện...
          ... buồn ơi là buồn...
Lấy xe tôi phóng ra đường
Mưa giăng giăng bụi...
           ... phố vương vương người...

Ô hay! Tôi bỗng bật cười
Bên tôi tất cả đất trời còn đây.

Hình như khóe mắt còn cay
Ta như hạt cát thổi bay ngang đời.

Mai tôi từ giã mọi người
Tiễn nhau một ngọn lửa thời xa xưa.
Cái thời hát dưới cơn mưa
Cái thời đói khát vẫn chưa là gì,
Cái thời mẹ dắt con đi
Bàn chân chập chững biết gì hôm nay.

Bàn tay cầm lấy bàn tay
Thịt xương mười ngón tay gầy như nhau.

Tim còn đập - Tim còn đau
Nhịp tim dễ vỡ một màu pha lê

Đám mây trong suốt hiện về
Cho tôi đôi mắt...
               ... đỏ hoe nhìn Người...

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

Bài hát về đôi bàn tay

Em có những gì?

Có ánh mắt để ngắm nhìn những sắc màu cuộc sống
Và trong tầm mắt em nơi ấy có sắc hồng của niềm vui,
          sắc trắng của hy vọng,
                        cũng có cả những sắc màu trầm lặng của yêu thương!

Em có đôi tai để lắng nghe những thanh âm kỳ diệu
Lời ru ầu ơ của mẹ
Tiếng thầy cô giảng bài
Lời thầm thì muôn thủa của Biển đêm...

Em có cả nỗi lòng đầy những nỗi ưu tư, trăn trở
Có tâm hồn khao khát
Có nỗi nhớ đầy vơi....

Trời còn dành tặng em đôi bàn tay
Đôi bàn tay kỳ diệu
Hai bàn tay lúc nào cũng mở
Hái hoa thơm
Ôm lấy bạn bè...

Có những khi cả ngày em nhắm mắt
Suốt tháng em không nghe ai ngoài tiếng vọng trái tim mình
Rồi cả một mùa Đông năm ấy em không hề nhớ,
         không ưu tư trăn trở,
                    không khao khát vơi đầy!

Nhưng đôi bàn tay em thì lúc nào cũng mở
Suốt đêm ngày không nắm chặt hai tay....




Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Gửi tới người ghét Thái Nguyên của tôi!

                 Thái Nguyên của tôi

    Có những buổi sáng mùa xuân mưa bụi. Thành phố sáng bừng lấp lánh. Mưa lây phây. Từng giọt ngọc giọt ngà mơn man da thịt. Mưa thấm bờ môi ngọt lịm. Mưa ướt vai gầy lang thang trên phố nhỏ... Hỏi người rằng: Có nơi nào mưa ngọt lành đến thế không?
    Có những hoàng hôn sông Cầu. Nước trườn êm như gió thoảng. Dưới bến cát, bóng cây lờ mờ trong sương khói. Và ánh nắng chiều se sẽ đậu xuống mặt sông... Lời thầm thì hoàng hôn sông Cầu liệu mấy ai đọc được?
    Có những đêm trăng vàng sương thu lạnh. Trăng trung du e ấp như cô bé mười lăm lần đầu mặc áo dài. Ánh trăng tha thướt chảy khắp đồi chè, luồn vào từng gân lá. Những làn sương thu mỏng mảnh tơ trời, dệt sáng không gian. Liệu có kẻ nào được những sợi tơ trăng đan dệt khắp người như vậy?
    Thái Nguyên của tôi!
    Có biết bao cuộc đời đã trôi dạt về đây. Người Hà Thành tránh cơn binh lửa, neo đậu nơi bến sông Cầu, mở sáng quê hương mới. Người đồng bằng đi tìm cuộc mưu sinh, bất ngờ bị hương chè níu lại. Người miền cao đi xuống phồn hoa ba mươi sáu phố phường, ngây ngất trước những mặt trời xanh xòe nghiêng từ tán cọ, cắm rễ lại vùng đồi núi trung du...
    Thành phố của tôi dựa lưng vào núi. Người Thái Nguyên đi một bước tới Thủ đô. Đi lên nửa bước là tới núi. Bước hai bước là chạm vào biên ải. Bước ba bước sẽ lẫn vào mây trời...
    Người Thái Nguyên mang tâm hồn của gió, của sông. Tâm hồn người Thái Nguyên gần gũi và bí ẩn như hương chè, hương đất trung du. Thân thương, cởi mở biết bao, nhưng muốn hiểu sâu thì không phải tri âm không dễ chút nào!
        Tôi yêu mảnh đất này, bởi nơi này tôi được sinh ra, tôi lớn làm người!
                                  Hãy thử lắng nghe, hãy thử cảm nhận, và hãy biết yêu thương!

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

Đôi phút tri ân cùng nàng Thúy Vân

      Ngồi soạn Trao duyên (trích Truyện Kiều - Nguyễn Du), tôi cảm thấy nỗi xót xa dâng ngập trong lòng! Thương cho nàng Kiều tài sắc mà cuộc đời gặp bao nỗi gian truân, duyên tình dang dở; 15 năm kiếp đoạn trường tha hương, đối mặt với bao biến cố, bao cạm bẫy cuộc đời, bao gian dối của lòng người! Còn nàng Thúy Vân, có ai thấu hiểu và tri âm cùng nàng?! Có lẽ ai cũng nghĩ cô gái mà Nguyễn Du dành cho những câu thơ rất đẹp Hoa cười ngọc thốt đoan trang, Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da ấy có cuộc đời thật êm ả? Còn tôi thì vẫn nghi ngờ về điều này, và sau khi đọc bài thơ Tâm sự của nàng Thúy Vân - tác giả Trương Nam Hương - thì điều nghi ngờ ấy mới thực sự được khẳng định! Thúy Vân cũng là một bi kịch nhỏ của tấn bi kịch lớn trong thế giới Truyện Kiều! Và lòng tôi lại nặng trĩu một nỗi niềm không tên...



 Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim!

Ơ kìa! Sao chị ngồi im?
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Đời em để thắt một vòng oan khiên.

Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên
Chị thương kẻ khuất, đừng quên người còn.
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể lấp linh hồn người yêu.

Là em nói vậy thôi Kiều,
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường...

Chị nhiều hờn giận yêu thương
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim!

Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao
Giấu đầy đêm nỗi khát khao
Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?

     
Lời thơ nhẹ nhàng mà thấm thía nỗi xót xa!
Bi kịch của nàng Kiều là tấn bi kịch của cô gái tài hoa - hồng nhan bạc mệnh.
Còn bi kịch của nàng Vân thì sao? Có mấy ai thấu hiểu và gọi tên được nỗi đau ấy? Lấy người yêu chị làm chồng, Đời em để thắt một vòng oan khiên. Để rồi cuộc sống cứ thế trôi đi, bề ngoài tưởng như êm đềm nhưng trong đêm, mấy ai thấu hiểu nỗi đắng cay của nàng? Giấu đầy đêm nỗi khát khao, Kiều ơi! Em đợi kiếp nào để Yêu? Lời thơ ai oán quá! Câu hỏi vang lên không có lời giải đáp! Kiều không thể trả lời Vân, không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy! Và cứ thế trong đêm, nỗi đau vò xé nàng từ ngàn năm, cho đến tận ngàn năm!
       Đó chỉ là một vài cảm nhận rất riêng tư cho một số phận, cho một cảnh đời trong thơ mà thôi. Vậy mà  tối nay tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu những nỗi niềm... Liệu có ai thấu hiểu, đồng điệu và lắng nghe những điều được cất lên từ đáy tâm tư ấy?

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Nửa vời

       Nửa vời
Em sợ nhất là sự nửa vời
Khi tất cả trong em là nguyên vẹn
Nửa vời Tình yêu, nửa vời ước hẹn
Nên tình yêu đổi màu, ước hẹn đơn sai!

Chân lý nửa vời, sớm một chiều hai
Sự thật nửa vời chẳng ai thấu tỏ
Căm giận nửa vời phòng khi sóng gió
Quyết tâm nửa vời, đời dễ tiến -  lui

Nửa vời Đúng, nửa vời Sai
Nửa đời trắng - đen
Nửa vời thù - bạn
Trời đã sinh ra Em, một trái tim NGUYÊN VẸN
Có lẽ nào em yêu một kẻ NỬA VỜI?!

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Cha tôi

   Cha ơi, ngày hôm nay là ngày Nhà báo Việt Nam và hôm nay cũng là ngày của Cha! Con nhớ lại ngày này cách đây vài năm về trước, những ngày mà chúng con vẫn có cha ở bên, nhà mình có rất nhiều hoa và trên gương mặt Cha thì lấp lánh niềm vui... Vậy mà hôm nay, không có Cha, con cảm thấy trống trải vô cùng Cha ơi!
   Buổi sáng nay, con và Mẹ vào trong Mộ thắp hương cho Cha. Con mua cho Cha những bông hoa Hồng đỏ thắm - loài hoa mà Cha thích. Ngồi bên nơi mà Cha yên nghỉ, con luôn luôn có một cảm giác bình yên. Đã mấy năm con đã sống vắng Cha, và cũng từng ấy năm con sống thật khó khăn, đối mặt với những đổ vỡ, những thất bại... Và không dưới một lần con đã có những ý nghĩ : con muốn đi theo Cha, để được Cha che chở, để được sống bình yên... Nếu Cha có linh thiêng, chắc lúc ấy Cha buồn lắm, bởi Cha rất thương chúng con, nhất là con - cô con gái yếu đuối mà Cha thương nhất nhà!
   Bây giờ, con không còn có những ý nghĩ như thế nữa đâu. Cuộc sống vốn dĩ luôn thử thách con người mà! Con đã vượt qua được những đổ vỡ và mất mát, con đã cứng cỏi hơn rất nhiều so với cái ngày Cha rời xa con mà đi. Cha ơi, Cha hãy yên tâm an nghỉ, con gái của Cha sẽ không bao giờ làm Cha phải phiền lòng nữa đâu. Con sẽ cố gắng để sống thật tốt, sống mạnh mẽ, đối mặt và vượt qua tất cả những cạm bẫy của cuộc đời.
    Hôm nay bé Ly, cũng đòi được đi vào thắp hương cho Ông ngoại của nó. Bé nói với con là : sau này con cũng muốn trở thành nhà báo giống như ông ngoại! Bất chợt con nhớ đến ước mơ năm xưa của mình... Giấc mơ trở thành nhà báo giống như Cha là giấc mơ đẹp nhất của con. Con cũng không hiểu tại sao khi đã thi đỗ vào Phân viện Báo chí và tuyên truyền rồi, Cha lại không muốn cho con theo học mặc dù con biết Cha cũng muốn con nối nghiệp Cha, và Cha cũng rất tự hào về điều đó! Nếu thời ấy, con được thực hiện ước mơ của mình, thì có lẽ giờ đây cuộc đời của con đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác phải không Cha?
    Cha hãy yên tâm an nghỉ Cha nhé! Giờ đây con có thể ngẩng đầu và bước tiếp con đường mà mình đang đi. Dù có vất vả, dù có cả những nỗi đắng cay... nhưng con biết Cha vẫn luôn ở bên con, tiếp sức cho con. Cha vẫn Sống mãi trong nỗi nhớ của con!

         
                                                                         ( Vân Ly - 06/2009)