
Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim!
Ơ kìa! Sao chị ngồi im?
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Đời em để thắt một vòng oan khiên.
Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên
Chị thương kẻ khuất, đừng quên người còn.
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể lấp linh hồn người yêu.
Là em nói vậy thôi Kiều,
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường...
Chị nhiều hờn giận yêu thương
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim!
Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao
Giấu đầy đêm nỗi khát khao
Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?
Lời thơ nhẹ nhàng mà thấm thía nỗi xót xa!
Bi kịch của nàng Kiều là tấn bi kịch của cô gái tài hoa - hồng nhan bạc mệnh.
Còn bi kịch của nàng Vân thì sao? Có mấy ai thấu hiểu và gọi tên được nỗi đau ấy? Lấy người yêu chị làm chồng, Đời em để thắt một vòng oan khiên. Để rồi cuộc sống cứ thế trôi đi, bề ngoài tưởng như êm đềm nhưng trong đêm, mấy ai thấu hiểu nỗi đắng cay của nàng? Giấu đầy đêm nỗi khát khao, Kiều ơi! Em đợi kiếp nào để Yêu? Lời thơ ai oán quá! Câu hỏi vang lên không có lời giải đáp! Kiều không thể trả lời Vân, không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy! Và cứ thế trong đêm, nỗi đau vò xé nàng từ ngàn năm, cho đến tận ngàn năm!
Đó chỉ là một vài cảm nhận rất riêng tư cho một số phận, cho một cảnh đời trong thơ mà thôi. Vậy mà tối nay tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu những nỗi niềm... Liệu có ai thấu hiểu, đồng điệu và lắng nghe những điều được cất lên từ đáy tâm tư ấy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét