Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Khắc khoải buồn tàn thu...

                 Mấy hôm nay trời trở rét. 
           Ngoài kia có con gió đi hoang.
     Và hình như sương thu giăng khắp mọi nẻo đường... 
  Đã cuối thu chưa nhỉ?
Mới
đâu đây thôi Trung thu, trăng tròn lắm kia mà! Vậy mà đêm nay, trăng mơ
hồ lẩn vào xa khuất... Ánh trắng nhạt nhòa cuối chân trời xa kia là trăng hay chỉ là ảo ảnh?
  Cuối thu thật rồi...

   Ngồi lặng trong căn phòng vắng, làm gì đây cho tan đi cảm giác trống vắng đến lạnh lùng?
 Với tay lên giá sách, đập vào mắt là đĩa nhạc: Khắc khoải Buồn tàn thu... Trùng hợp quá chăng, hay chỉ là vô tình nhỉ?
       Mình lại gặp chính mình trong những nỗi niềm không có tên!

 


      Và căn phòng nhỏ ngân lên điệu nhạc da diết và dịu êm vô cùng... Kìa, sao đã nghe bao lần Ánh Tuyết hát, vậy mà sao nước mắt vẫn cứ rơi? Bản nhạc buồn và khắc khoải làm sao!

                    Ai lướt đi ngoài sương gió,
                  Không dừng chân đến em bẽ bàng.
        
Ôi vừa thoáng nghe em mơ ngay bước chân chàng,
                    
Từ từ xa đường vắng.
                
Đêm mùa thu chết, nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng.
         Em ngồi đan áo, lòng buồn vương vấn, em thương nhớ chàng.

        
Người ơi còn biết em nhớ mong,
         Tình xưa còn đó xa xôi lòng.
                        Nhờ bóng chim uyên, nhờ gió đưa duyên
                    Chim với gió bay về, chàng quên hết lời thề.

             Áo đan hết rồi, cố quên dáng người,
                       Chàng ngày nao tìm đến?
                                 
Còn nhớ đêm xưa
                                               kề má say sưa
            
Nhưng năm tháng qua dần,
                                             mùa thu chết bao lần.

             Thôi tình em đấy, như mùa thu rớt rơi theo lá vàng.


        Ngồi nghe giai điệu ấy trong một không gian lặng vắng như thế này, liệu có ai cầm lòng nổi không?
                           
      Mình đã thích nghe nhạc Văn Cao từ rất lâu rồi, có lẽ từ khi còn chưa biết yêu mình đã thích những bản nhạc rười rượi của Thu cô liêu, của Trương Chi, của Thiên Thai, của Suối mơ, của Cung đàn xưa, nhưng bản nhạcBuồn tàn thu là nghe nhiều nhất...
          
Bài hát thật buồn.
     Nếu lắng nghe bản tình ca khắc khoải ấy trong một đêm mưa lạnh cuối thu như thế này, nhắm mắt lại, có thể hình dung ra ngay một khung cảnh có thật trước mắt hiện ra như từ một cõi xa xăm nào... Một
người thiếu phụ ngồi đan áo trong nhà, nghe mưa gió ngoài hiên mà tưởng
nhớ đến người tình xưa ở chốn xa xôi. Nàng muốn nhắn gió, gửi mây, nhắn
cánh chim trời đưa Tình Yêu, đem nỗi nhớ da diết của mình đến cho người
yêu xưa. Nhưng gió, mây, và cả cánh chim bay đi nay đã trở về vậy mà
người xưa không thấy tới. Chiếc áo nàng đan trên tay đã xong. Trong giây
phút ấy, nàng cố tình quên đi người tình năm cũ. Nhưng càng muốn quên
đi, thì những kỷ niệm về một tình yêu tha thiết ngày nào lại càng khiến
nàng quay quắt trong nỗi nhớ khôn nguôi... Năm tháng trôi, không thể nào
ngừng lại. Người xưa xa mãi không trở về, biền biệt trong nỗi nhớ mong.
Nàng đành ôm mối tình dang dở đứng giữa mùa thu chết lặng với lá vàng
mãi rơi, mãi rơi...
               Mùa thu chết, như tình yêu khắc khoải lìa bỏ đôi lứa
như lá vàng rụng rơi, chết giữa tiết Thu buồn thảm...

         Mình hiểu vì sao mình lại hay nghe bản nhạc ấy rồi!
  Một giai điệu đẹp đẽ, một mối tình sâu sắc say mê mãi mãi làm sững sờ mọi trái tim biết rung động.

     Ai
kia đang đi ngoài sương gió, liệu có cầm lòng nổi chăng khi biết một
cõi lòng đang tan nát trong đêm buồn tàn thu vì nỗi khắc khoải đợi chờ?