Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Online khuya...

 
        


                                         Đêm
                            Thời gian lắng đọng
                            Không gian lắng đọng
                    Những cảm xúc, nghĩ suy cũng lắng đọng...
       Đã bao giờ bạn có những đêm thật trong, thật sâu, chỉ có ta với ta, được đối diện với chính cảm xúc của riêng mình? Và trong khoảnh khắc chỉ có Bạn và Đêm, Bạn nghĩ tới điều gì?
      Với riêng tôi, nhật ký thấm đẫm những giấc mơ về Đêm.
         Đêm yên tĩnh quá, nhưng Đêm cũng nhiều lời quá!
    Lại tiếp tục một ngày trôi qua... Màn Đêm kéo xuống thật lạnh lẽo... Cảm giác cái lạnh bao vây không chỉ mọi đồ vật trong căn phòng, mà cả với tôi nữa, cái lạnh thấm sâu trong cõi lòng...

                            Online khuya...
    Một ngày vui vẻ như thế nào rồi cũng đã trôi qua để rồi mỗi khi đêm về tâm hồn lại trĩu nặng cảm giác cô đơn.
Tôi ghét hai từ CÔ ĐƠN, và thấy lạnh cả sống lưng khi nghĩ về nó! Nhưng nó như bó lấy, giằng xé trong tâm hồn của mỗi người, để rồi người ta cảm thấy bơ vơ, đau khổ, thậm chí là cả những giọt lệ lăn tròn, lăn qua ký ức...
                             Online khuya...
 Những tưởng Đêm đã quá quen với mình. Nhưng thực sự thì không hẳn như thế!
      Đêm giống như một người bạn đỏng đảnh hay đổi thay lòng!
            Lúc xa lạ
                Khi lạnh lùng
                   Thoắt cái lại thấy gần gũi và yêu thương...
   Có nhiều khi, Đêm ru em ngủ trong giấc mơ có những nụ cười...
Nhưng có khi Đêm lại cách xa vời vợi tỏa nỗi lạnh lùng trống vắng xuống với em...
 Và Đêm lại làm em thao thức
Đêm ơi, đêm lạ lắm!
Và hằng đêm, hằng đêm em ở bên mà xa vẫn xa, nhớ vẫn nhớ...gần cũng thật gần...
                           Quờ tay thôi là em chạm vào Đêm...

                                                                            ( Vân Ly 09/2009)

                                 


Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Viết cho Em

          Mẹ kể với chị, ngày mẹ sinh em, hôm đó trăng sáng lắm. Trai mồng một - gái hôm Rằm... vậy mà em là trai, lại nhằm đúng ngày Rằm mà chào đời! Có lẽ vì thế, em tôi có đôi mắt to và buồn mênh mang!
          Hôm nay trăng cũng sáng lắm em ơi!
       Chỉ vài ngày nữa thôi là tới trung thu rồi.
   Vậy mà em của chị vẫn thiêm thiếp trên giường bệnh.
Đôi mắt em nhắm nghiền giấu nỗi đau của những cơn quặn thắt lại cho riêng mình.
           Khi gõ những dòng chữ này, chị thấy mắt mình nhòa lệ...
         Những ngày qua - hơn 2 tháng em phát bệnh, chị đã cố gắng ghìm nỗi đau, giấu đi những giọt nghẹn ngào để ở bên em, cười và nói cho em quên bớt những đớn đau...
       Nhưng đêm nay, chị không thể kìm lòng mình được nữa... Chứng kiến những cơn đau hành hạ em. Nhìn thấy cơ thể gầy gò của em gồng lên trước những cơn quặn thắt...nước mắt chị lại tuôn rơi không thể nào ngừng...
       
                              


                      Em trai của chị mới 27 tuổi thôi.
            Em còn trẻ lắm. Em còn chưa thèm dẫn bất cứ một cô bạn gái nào về ra mắt chị...
      Vậy mà sao số phận nghiệt ngã lại bắt em mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này?
     Em nói với chị trong những cơn đau: Rằng chị ơi Em không hối tiếc. Em đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi kể từ khi Cha ra đi. Em chỉ thương Mẹ và Chị thôi...
      
Cha của chúng mình cũng mắc phải căn bệnh Ung thư quái ác, và tại sao lại không phải là chị? Mà lại là Em phải chịu di truyền chính căn bệnh khủng khiếp này? Hàng bao nhiêu lần chị không nhớ rõ nữa, chị đứng trước bàn thờ Cha. Chị nói với Cha hãy phù hộ cho Em thoát khỏi nỗi đau đớn giày vò của bệnh giai đoạn cuối cùng...

           Và Cha đã phù hộ, em đã giảm đi thật nhiều nỗi đau đớn...
        Nhưng Cha không thể chữa lại mệnh trời phải không em!

                           Em lại đau
          Từ đêm qua, Em lại vật vã với những cơn đau
    Chị bên em, vẫn cười, vẫn nói, vẫn kể cho em nghe những câu chuyện về trường về lớp, về nghề nghiệp của chị em mình...
     Em đã cười. Và chị thấy nụ cười ấy của em là nụ cười đẹp nhất. Nụ cười vượt lên trên nỗi đau! Chị ước sao mình có thể san sẻ cùng em những cơn đau ấy. Nhưng sự thật là: Vất vả có thể sẻ chia, gian khổ cùng nhau gánh vác; nhưng bệnh tật thì không ai có thể gánh thay ai! Nghiệt ngã quá ông trời ơi khi bắt em tôi phải chịu đựng ngày qua ngày với những đớn đau như thế!

            Nhìn em nằm đó.
       Dáng người khẳng khiu
   Đôi mắt to nhắm nghiền lại không muốn thấy Mẹ và Chị đau buồn trước căn bệnh của mình...
 Chị lặng lẽ đi thắp hương cho Cha. Cha ơi, xin Cha hãy phù hộ cho Em thêm nghị lực...

          Nghẹn ngào trong nước mắt, chị viết những dòng này cho Em...
                 Đêm sẽ rất dài phải không Em trai của chị?
                         Đêm nay Chị sẽ lại thức bên Em.

    Chị sẽ kể cho em nghe câu chuyện ngày xưa của chị em mình...
          Những ký ức dịu êm của tuổi thơ Hạnh phúc sẽ ru em ngủ.
                  Và trong cơn đau, chị biết, em vẫn có thể cười, phải không em?

                                                                              ( Vân Ly - 09/2009)

                     


                    


                   


                   



                 


                


      

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Giấc mơ Đêm


http://chiase.anhso.net/as/08/11/12/tran329421.jpg


                               Khi em chạm vào bóng đêm
                                             Ấy là khi em đang sống...

    Câu hỏi cũ về đằng sau giấc mơ...
   Trôi vào thinh lặng
   Em miệt mài kiếm tìm đáp án...

                              Những giấc mơ tuột đi
                                   Vào mênh mông
                  Trên bầu trời, hàng ngàn vì sao đang nghẹt thở
         Đâu đây
                quanh quất....
                       Linh hồn ai đang tan

         Ngoài kia lá cây sẫm màu Đêm
         Và đèn đường giờ đang mơ màng ngủ
         Dòng sông nhỏ khẽ trườn ngang thành phố

                      Đẩy nỗi niềm đi đâu?

                                                     
( Vân Ly 09/2009)
        

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

Đối thoại với Đêm...

                       
                
http://www.xaluan.com/images/news/Image/2008/10/29/1225252805.img.jpg
  

                      Khi em chạm vào bóng Đêm
                                                Ấy là khi em đang sống! 

 Em có những gì?
 Có ánh mắt để ngắm nhìn những sắc màu của cuộc sống
Và trong tầm mắt em, nơi ấy có sắc hồng của niềm vui
          sắc xanh của hy vọng
                  và cũng có cả những sắc màu trầm lặng của yêu thương...

 Em có đôi tai để lắng nghe những thanh âm kỳ diệu
 Lời ru ầu ơ của Mẹ
          tiếng thầy cô giảng bài
                 tiếng thở dài nơi xóm vắng
                     lời thì thầm muôn thuở của Biển đêm...

 Em có cả nỗi lòng đầy những ưu tư trăn trở
       Có tâm hồn khao khát
                   Có nỗi nhớ đầy vơi...

 Trời còn dành tặng em đôi bàn tay
 Đôi bàn tay kỳ diệu
 Viết lên bảng đen dòng phấn trắng
  Về thơ
         về cuộc sống
                  về hy vọng chốn trần gian...
Đôi bàn tay em, đôi bàn tay kỳ diệu
hai bàn tay lúc nào cũng mở
Hái hoa thơm
         và ôm lấy bạn bè...

 Bên em là Bóng Đêm
Không biết từ lúc nào Đêm đã thành tri kỷ?
 Với em, Đêm không còn lạnh
Tri kỷ cùng em suốt chiều dài năm tháng
Đêm như nhung
   đêm tự huyễn hoặc mình...

Có khi cả ngày em nhắm mắt
Suốt tháng em không nghe ai ngoài tiếng vọng Trái tim mình
Rồi cả mùa Đông năm ấy
     em không hề nhớ
           không ưu tư trăn trở
                 không khao khát vơi đầy!

        Nhưng
               hàng đêm
                      hàng đêm
Em tìm thấy chính mình trong sự cô độc của màn Đêm.

                                                ( Vân Ly 09/2009)

                      



Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009

Phía sau giấc mơ là gì hả anh?

                                                                                                                                                                                      
     
http://www.tinnhanhblog.com/images/articles/2009_02/5058/u24_towards.jpg


Phía sau giấc mơ là hiện thực cuộc đời đè nặng lên kiếp người mà em đang sống. Với em thì câu trả lời là như vậy. Còn anh, anh hãy trả lời em đi...

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

Cuộc sống thật sự vui hay buồn?

 

               

   Nhận được tin Hồng Công đã ra đi giữa một buổi chiều Thu ảm đạm...

        Cả một không gian đặc quánh lại quanh tôi.

        ... Và chiều nay, Thái Nguyên mưa ...

  Những giọt mưa khẽ khàng rơi xuống như những giọt nước mắt của Bầu trời...

                       Hồng Công ơi.
          Những ngày Ở trọ trần gian vội vàng thế thôi sao?
Khát vọng Sống để Yêu
của bạn không thể trở thành hiện thực.
Cuộc đời này thật bất công và đầy nghiệt ngã...
Dù chưa gặp bạn một lần nào, dù chúng mình chỉ vài lần online cùng nhau thôi, nhưng cô gái có đôi mắt luôn ánh lên những tia hy vọng đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi về cuộc sống và niềm tin yêu giữa cuộc đời! Cái hẹn của chúng mình một ngày nào đó gần đây nhất sẽ gặp nhau sẽ không thể trở thành sự thật được nữa...
      Hồng Công ơi, tôi nghĩ về bạn và thấy tái tê trong lòng...
                    Cuộc sống thực sự là gì?
                Chỉ là một quán trọ  thôi sao?


 
    hongkong_tnt2000 


                                                                                                   hongkong_tnt2000 

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Đêm lạc loài!

  Biển ơi ngủ đi
Dằn vặt mãi làm gì?
Hãy cùng ta mơ về tầng trời xanh thẳm
Nơi ấy...
           những linh hồn nhẹ trôi.

 Biển ơi ngủ thôi!
Biển không ngủ, làm sao ta ngủ được?
Ta nhẩm theo biển hát
Lắng nghe tiếng tim mình tan nát
      ... vỡ vụn
                    ... lòng đau.

                                       ( Vân Ly - 09/2009)


Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Viết cho ngày Khai trường!

   Ngày Khai trường.
   Xung quanh tôi phủ  một bầu không khí rộn ràng và tinh khôi của buổi sáng mùa Thu đầy ý nghĩa.
 Vẫn con đường quen thuộc ngày ngày đến lớp.
Vẫn góc phố dịu dàng, vẫn hàng cây, vẫn chiếc ghế đá hằn in vết thời gian... Vậy mà trong lòng lại bất chợt dâng lên một cảm giác lạ kỳ!
 Học trò từng tốp từng tốp níu áo nhau trò chuyện, vui cười; ánh mắt chúng sáng lên rạng rỡ khi nói tiếng Chào cô. Tiếng chào thân thuộc, nghe đến hàng ngàn vạn lần rồi mà vẫn giữ nguyên cảm giác như buổi ban đầu!
Mùa Khai trường năm nay là lần thứ bao nhiêu rồi  tôi có cảm giác như vậy. Bước chân vào nghề thấm thoát đã mấy mùa thu. Bao kỷ niệm vui buồn cũng đã từng trải qua dưới mái trường này.

                                                                           ( Vân Ly - 09/2009)

             


  Áo trắng học trò...
Bảng đen, phấn trắng...
Hành lang nối những hành lang...

Lũ học trò ngây thơ và tinh nghịch...



Ngày hôm nay cũng là ngày đưa con tới lớp.



(Lại viết tiếp cái entry vẫn còn dang dở)

     Đêm nay thấy lòng buồn quá!

 Dũng đã đỡ một chút rồi. Vừa nãy, hai chị em còn ngồi trò chuyện linh tinh. Nó hỏi tôi về trường, về lớp...
 Tôi thấy nét buồn da diết trong ánh mắt của em.
 Dũng ơi, hãy gắng vượt qua bệnh tật, để mùa khai trường năm sau em được trở về với Học trò yêu quý của mình! Chị hiểu lắm nỗi buồn trong đôi mắt của em.
Em là một thầy giáo trẻ, năng động và hết lòng với học sinh.
Học trò của em luôn coi em như thần tượng...
Ngồi một chỗ thế này, đừng để nỗi buồn kéo em xuống nghe em!
  Đêm nay, những cảm xúc lẫn lộn ùa về...
Đành kết thúc bài viết này bằng tấm hình của em trai thay cho lời chúc: Em ơi, hãy mau bình phục



 Rồi sẽ có một ngày không xa em sẽ lại tiếp tục đứng trên bục giảng trước ánh mắt thân thương của lũ học trò. Gắng lên nhé, em trai yêu của chị!

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

Con gái yêu của tôi!



     Con gái yêu cất tiếng khóc chào đời lúc 9h15p13" ngày 27 tháng 07 năm 2002.
     Vậy là giờ đây, con đã bước sang tuổi thứ 8 rồi!
     Mẹ con mình đã bên nhau suốt những ngày tháng qua.
     Có niềm vui, có nụ cười nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt con nhỉ?
     Mẹ biết con phải thiệt thòi nhiều nên mẹ luôn bên con, dành trọn Tình Yêu của Mẹ cho con, mong bù đắp lại những mất mát trong tình cảm của con... Và mẹ nghĩ, dù con còn bé nhỏ, nhưng con đã hiểu được lòng Mẹ, hiểu được rằng mẹ Yêu con rất nhiều, và kỳ vọng ở con bao điều tốt đẹp!
     Mẹ đã đã dạy con nhiều điều lắm, đó chính là những điều căn bản để con bước vào cuộc sống này...
     Đó là lần con đưa mẹ xem bức tranh đầu tiên con vẽ, khi ấy con mới hơn 2 tuổi thôi! Những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng với mẹ thì nó đáng yêu làm sao. Con nói Mẹ ơi, con vẽ trời mưa! Mẹ nhìn mãi, đúng là trời mưa thật. Nhưng con biết không, lúc đó lòng mẹ chạnh buồn! Tại sao bức tranh đầu tiên con lại không vẽ ông mặt trời rực rỡ của ngày hè ấm áp, mà con lại vẽ một bầu trời đầy mưa giông? Mẹ day dứt mãi điều này đó, con yêu! Mẹ nghĩ con không nhận ra, nhưng con đã thấy mẹ treo bức tranh đầu tay ấy của con lên tường, và mẹ muốn thầm nói với con rằng: Hãy vẽ nhiều bức tranh đẹp hơn nữa về những ngày hè ấm áp đấy nắng và hoa thơm, con nhé!
    Chú mèo đầu tiên của con là một chú mèo nhỏ màu tro đáng yêu. Con thường giấu mẹ nhè miếng thịt trong mồm cho nó ăn, mẹ biết chứ nhưng mẹ đã lờ đi đó con à. Bởi từ việc làm đó, mẹ hiểu con đã học được từ mẹ tình yêu thương loài vật! Mẹ sẽ không mắng con vì những điều nhỏ nhặt ấy đâu. Bởi mẹ muốn con tự hiểu rằng: Những điều nho nhỏ có thể trở thành những điều đặc biệt trong cuộc sống!
     Khi nhà mình còn ở gần cầu Gia Bảy, con có nhớ không, hàng ngày có rất nhiều người ăn xin rách rưới gõ cửa nhà mình. Hàng xóm họ xua đuổi, nhưng mẹ thì không. Mẹ mở cửa cho con nhìn thấy họ, mẹ đưa con tờ tiền lẻ để con đưa cho họ. Nhìn bàn tay con run run và bước chân chậm chạp tới người hành khất, mẹ đã mỉm cười để động viên con. Khi người ăn mày ấy cườikhen con gái mẹ ngoan, mẹ thấy con cười rất tươi! Con biết không, mẹ muốn cho con nhìn thấy tất cả những cảnh đời đang trải qua trước mắt, mẹ muốn con nhìn tất cả bằng ánh mắt yêu thương...để rồi từ đó con hiểu rằng chúng ta phải biết quý trọng những gì mình đang có.

                           *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  * *  *

    Khi Mẹ và Ba chia tay nhau, mẹ biết con cũng bị hẫng hụt nhiều. Con thường hỏi mẹ Ba đâu?Tại sao Ba không ở với mẹ con mình? ... Con hỏi nhiều lắm! Nhưng lần nào mẹ cũng trả lời con. Mẹ không muốn nói dối con, nhưng quả thực, mẹ đã dối con nhiều lắm! Bởi với con, hình ảnh Ba đẹp lắm! Ba con hát hay, ba con biết nhiều, ba con tài giỏi, ba yêu con, chiều con nhất nhà.... Mẹ không muốn làm tổn thương hình tượng người cha ấy trong mắt con; mẹ không thể làm vỡ vụn một góc tâm thức có ý nghĩa ấy của con... Nhưng mẹ nghĩ, lớn lên, dần dần con sẽ tự hiểu. Và điều mẹ muốn nói với con rằng: Con ơi, con hãy biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác! Con hãy hiểu rằng cuộc đời này nhiều cám dỗ lắm, nếu sơ sẩy một chút thôi cũng có thể phải ân hận cả một đời người! Và ai cũng có thể mắc lỗi lầm, dù người ấy có là cha con, người cha tài giỏi trong ý nghĩ của con!
     Chẳng bao giờ Mẹ muốn khóc trước mặt con. Nhưng quả thực, có những lúc mẹ không thể ngăn được những dòng nước mắt và những tiếng nức nở từ trái tim mình. Con đã ở bên mẹ và nói Mẹ ơi đừng khóc...! Lúc ấy, mẹ đã nói gì với con nhỉ? Mẹ nói rằng: Con ơi, người ta có thể khóc khi người ta buồn và bị tổn thương, mẹ cũng vậy đó. Mẹ nghĩ, con đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ; mẹ sẽ không giấu con mà mẹ muốn dạy cho con cách sống trung thực với lòng mình. Khi buồn con hãy khóc, khi vui con hãy cười, đừng che giấu cảm xúc thực của mình nghe con!
    Mẹ đã luôn quan tâm đến con, mong cho con nên người để sau này con nỗ lực hết mình vì niềm tin của mẹ.
    Mẹ đã sống suốt những ngày tháng qua vì con. 
    Và mẹ biết là con đã lặng lẽ học được nhiều điều từ mẹ.
    Chính những tình cảm mẹ âm thầm dành cho con, cho cuộc đời này đã giúp con hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống và tự biết được con nên làm gì, sẽ trở thành người như thế nào...
    Mẹ đã làm được nhiều điều cho con, nhưng có một điều mẹ không thể làm được: Đó là mang đến bên con tình cảm của một người Cha!

&
nbsp;                                                         ( Vân ly - 09/2009)