Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009
Đối thoại với Đêm...
Khi em chạm vào bóng Đêm
Ấy là khi em đang sống!
Em có những gì?
Có ánh mắt để ngắm nhìn những sắc màu của cuộc sống
Và trong tầm mắt em, nơi ấy có sắc hồng của niềm vui
sắc xanh của hy vọng
và cũng có cả những sắc màu trầm lặng của yêu thương...
Em có đôi tai để lắng nghe những thanh âm kỳ diệu
Lời ru ầu ơ của Mẹ
tiếng thầy cô giảng bài
tiếng thở dài nơi xóm vắng
lời thì thầm muôn thuở của Biển đêm...
Em có cả nỗi lòng đầy những ưu tư trăn trở
Có tâm hồn khao khát
Có nỗi nhớ đầy vơi...
Trời còn dành tặng em đôi bàn tay
Đôi bàn tay kỳ diệu
Viết lên bảng đen dòng phấn trắng
Về thơ
về cuộc sống
về hy vọng chốn trần gian...
Đôi bàn tay em, đôi bàn tay kỳ diệu
hai bàn tay lúc nào cũng mở
Hái hoa thơm
và ôm lấy bạn bè...
Bên em là Bóng Đêm
Không biết từ lúc nào Đêm đã thành tri kỷ?
Với em, Đêm không còn lạnh
Tri kỷ cùng em suốt chiều dài năm tháng
Đêm như nhung
đêm tự huyễn hoặc mình...
Có khi cả ngày em nhắm mắt
Suốt tháng em không nghe ai ngoài tiếng vọng Trái tim mình
Rồi cả mùa Đông năm ấy
em không hề nhớ
không ưu tư trăn trở
không khao khát vơi đầy!
Nhưng
hàng đêm
hàng đêm
Em tìm thấy chính mình trong sự cô độc của màn Đêm.
( Vân Ly 09/2009)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét