Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Viết cho ngày Khai trường!

   Ngày Khai trường.
   Xung quanh tôi phủ  một bầu không khí rộn ràng và tinh khôi của buổi sáng mùa Thu đầy ý nghĩa.
 Vẫn con đường quen thuộc ngày ngày đến lớp.
Vẫn góc phố dịu dàng, vẫn hàng cây, vẫn chiếc ghế đá hằn in vết thời gian... Vậy mà trong lòng lại bất chợt dâng lên một cảm giác lạ kỳ!
 Học trò từng tốp từng tốp níu áo nhau trò chuyện, vui cười; ánh mắt chúng sáng lên rạng rỡ khi nói tiếng Chào cô. Tiếng chào thân thuộc, nghe đến hàng ngàn vạn lần rồi mà vẫn giữ nguyên cảm giác như buổi ban đầu!
Mùa Khai trường năm nay là lần thứ bao nhiêu rồi  tôi có cảm giác như vậy. Bước chân vào nghề thấm thoát đã mấy mùa thu. Bao kỷ niệm vui buồn cũng đã từng trải qua dưới mái trường này.

                                                                           ( Vân Ly - 09/2009)

             


  Áo trắng học trò...
Bảng đen, phấn trắng...
Hành lang nối những hành lang...

Lũ học trò ngây thơ và tinh nghịch...



Ngày hôm nay cũng là ngày đưa con tới lớp.



(Lại viết tiếp cái entry vẫn còn dang dở)

     Đêm nay thấy lòng buồn quá!

 Dũng đã đỡ một chút rồi. Vừa nãy, hai chị em còn ngồi trò chuyện linh tinh. Nó hỏi tôi về trường, về lớp...
 Tôi thấy nét buồn da diết trong ánh mắt của em.
 Dũng ơi, hãy gắng vượt qua bệnh tật, để mùa khai trường năm sau em được trở về với Học trò yêu quý của mình! Chị hiểu lắm nỗi buồn trong đôi mắt của em.
Em là một thầy giáo trẻ, năng động và hết lòng với học sinh.
Học trò của em luôn coi em như thần tượng...
Ngồi một chỗ thế này, đừng để nỗi buồn kéo em xuống nghe em!
  Đêm nay, những cảm xúc lẫn lộn ùa về...
Đành kết thúc bài viết này bằng tấm hình của em trai thay cho lời chúc: Em ơi, hãy mau bình phục



 Rồi sẽ có một ngày không xa em sẽ lại tiếp tục đứng trên bục giảng trước ánh mắt thân thương của lũ học trò. Gắng lên nhé, em trai yêu của chị!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét