Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

Con gái yêu của tôi!



     Con gái yêu cất tiếng khóc chào đời lúc 9h15p13" ngày 27 tháng 07 năm 2002.
     Vậy là giờ đây, con đã bước sang tuổi thứ 8 rồi!
     Mẹ con mình đã bên nhau suốt những ngày tháng qua.
     Có niềm vui, có nụ cười nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt con nhỉ?
     Mẹ biết con phải thiệt thòi nhiều nên mẹ luôn bên con, dành trọn Tình Yêu của Mẹ cho con, mong bù đắp lại những mất mát trong tình cảm của con... Và mẹ nghĩ, dù con còn bé nhỏ, nhưng con đã hiểu được lòng Mẹ, hiểu được rằng mẹ Yêu con rất nhiều, và kỳ vọng ở con bao điều tốt đẹp!
     Mẹ đã đã dạy con nhiều điều lắm, đó chính là những điều căn bản để con bước vào cuộc sống này...
     Đó là lần con đưa mẹ xem bức tranh đầu tiên con vẽ, khi ấy con mới hơn 2 tuổi thôi! Những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng với mẹ thì nó đáng yêu làm sao. Con nói Mẹ ơi, con vẽ trời mưa! Mẹ nhìn mãi, đúng là trời mưa thật. Nhưng con biết không, lúc đó lòng mẹ chạnh buồn! Tại sao bức tranh đầu tiên con lại không vẽ ông mặt trời rực rỡ của ngày hè ấm áp, mà con lại vẽ một bầu trời đầy mưa giông? Mẹ day dứt mãi điều này đó, con yêu! Mẹ nghĩ con không nhận ra, nhưng con đã thấy mẹ treo bức tranh đầu tay ấy của con lên tường, và mẹ muốn thầm nói với con rằng: Hãy vẽ nhiều bức tranh đẹp hơn nữa về những ngày hè ấm áp đấy nắng và hoa thơm, con nhé!
    Chú mèo đầu tiên của con là một chú mèo nhỏ màu tro đáng yêu. Con thường giấu mẹ nhè miếng thịt trong mồm cho nó ăn, mẹ biết chứ nhưng mẹ đã lờ đi đó con à. Bởi từ việc làm đó, mẹ hiểu con đã học được từ mẹ tình yêu thương loài vật! Mẹ sẽ không mắng con vì những điều nhỏ nhặt ấy đâu. Bởi mẹ muốn con tự hiểu rằng: Những điều nho nhỏ có thể trở thành những điều đặc biệt trong cuộc sống!
     Khi nhà mình còn ở gần cầu Gia Bảy, con có nhớ không, hàng ngày có rất nhiều người ăn xin rách rưới gõ cửa nhà mình. Hàng xóm họ xua đuổi, nhưng mẹ thì không. Mẹ mở cửa cho con nhìn thấy họ, mẹ đưa con tờ tiền lẻ để con đưa cho họ. Nhìn bàn tay con run run và bước chân chậm chạp tới người hành khất, mẹ đã mỉm cười để động viên con. Khi người ăn mày ấy cườikhen con gái mẹ ngoan, mẹ thấy con cười rất tươi! Con biết không, mẹ muốn cho con nhìn thấy tất cả những cảnh đời đang trải qua trước mắt, mẹ muốn con nhìn tất cả bằng ánh mắt yêu thương...để rồi từ đó con hiểu rằng chúng ta phải biết quý trọng những gì mình đang có.

                           *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  *  * *  *

    Khi Mẹ và Ba chia tay nhau, mẹ biết con cũng bị hẫng hụt nhiều. Con thường hỏi mẹ Ba đâu?Tại sao Ba không ở với mẹ con mình? ... Con hỏi nhiều lắm! Nhưng lần nào mẹ cũng trả lời con. Mẹ không muốn nói dối con, nhưng quả thực, mẹ đã dối con nhiều lắm! Bởi với con, hình ảnh Ba đẹp lắm! Ba con hát hay, ba con biết nhiều, ba con tài giỏi, ba yêu con, chiều con nhất nhà.... Mẹ không muốn làm tổn thương hình tượng người cha ấy trong mắt con; mẹ không thể làm vỡ vụn một góc tâm thức có ý nghĩa ấy của con... Nhưng mẹ nghĩ, lớn lên, dần dần con sẽ tự hiểu. Và điều mẹ muốn nói với con rằng: Con ơi, con hãy biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác! Con hãy hiểu rằng cuộc đời này nhiều cám dỗ lắm, nếu sơ sẩy một chút thôi cũng có thể phải ân hận cả một đời người! Và ai cũng có thể mắc lỗi lầm, dù người ấy có là cha con, người cha tài giỏi trong ý nghĩ của con!
     Chẳng bao giờ Mẹ muốn khóc trước mặt con. Nhưng quả thực, có những lúc mẹ không thể ngăn được những dòng nước mắt và những tiếng nức nở từ trái tim mình. Con đã ở bên mẹ và nói Mẹ ơi đừng khóc...! Lúc ấy, mẹ đã nói gì với con nhỉ? Mẹ nói rằng: Con ơi, người ta có thể khóc khi người ta buồn và bị tổn thương, mẹ cũng vậy đó. Mẹ nghĩ, con đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ; mẹ sẽ không giấu con mà mẹ muốn dạy cho con cách sống trung thực với lòng mình. Khi buồn con hãy khóc, khi vui con hãy cười, đừng che giấu cảm xúc thực của mình nghe con!
    Mẹ đã luôn quan tâm đến con, mong cho con nên người để sau này con nỗ lực hết mình vì niềm tin của mẹ.
    Mẹ đã sống suốt những ngày tháng qua vì con. 
    Và mẹ biết là con đã lặng lẽ học được nhiều điều từ mẹ.
    Chính những tình cảm mẹ âm thầm dành cho con, cho cuộc đời này đã giúp con hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống và tự biết được con nên làm gì, sẽ trở thành người như thế nào...
    Mẹ đã làm được nhiều điều cho con, nhưng có một điều mẹ không thể làm được: Đó là mang đến bên con tình cảm của một người Cha!

&
nbsp;                                                         ( Vân ly - 09/2009)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét