Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Khắc khoải buồn tàn thu...

                 Mấy hôm nay trời trở rét. 
           Ngoài kia có con gió đi hoang.
     Và hình như sương thu giăng khắp mọi nẻo đường... 
  Đã cuối thu chưa nhỉ?
Mới
đâu đây thôi Trung thu, trăng tròn lắm kia mà! Vậy mà đêm nay, trăng mơ
hồ lẩn vào xa khuất... Ánh trắng nhạt nhòa cuối chân trời xa kia là trăng hay chỉ là ảo ảnh?
  Cuối thu thật rồi...

   Ngồi lặng trong căn phòng vắng, làm gì đây cho tan đi cảm giác trống vắng đến lạnh lùng?
 Với tay lên giá sách, đập vào mắt là đĩa nhạc: Khắc khoải Buồn tàn thu... Trùng hợp quá chăng, hay chỉ là vô tình nhỉ?
       Mình lại gặp chính mình trong những nỗi niềm không có tên!

 


      Và căn phòng nhỏ ngân lên điệu nhạc da diết và dịu êm vô cùng... Kìa, sao đã nghe bao lần Ánh Tuyết hát, vậy mà sao nước mắt vẫn cứ rơi? Bản nhạc buồn và khắc khoải làm sao!

                    Ai lướt đi ngoài sương gió,
                  Không dừng chân đến em bẽ bàng.
        
Ôi vừa thoáng nghe em mơ ngay bước chân chàng,
                    
Từ từ xa đường vắng.
                
Đêm mùa thu chết, nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng.
         Em ngồi đan áo, lòng buồn vương vấn, em thương nhớ chàng.

        
Người ơi còn biết em nhớ mong,
         Tình xưa còn đó xa xôi lòng.
                        Nhờ bóng chim uyên, nhờ gió đưa duyên
                    Chim với gió bay về, chàng quên hết lời thề.

             Áo đan hết rồi, cố quên dáng người,
                       Chàng ngày nao tìm đến?
                                 
Còn nhớ đêm xưa
                                               kề má say sưa
            
Nhưng năm tháng qua dần,
                                             mùa thu chết bao lần.

             Thôi tình em đấy, như mùa thu rớt rơi theo lá vàng.


        Ngồi nghe giai điệu ấy trong một không gian lặng vắng như thế này, liệu có ai cầm lòng nổi không?
                           
      Mình đã thích nghe nhạc Văn Cao từ rất lâu rồi, có lẽ từ khi còn chưa biết yêu mình đã thích những bản nhạc rười rượi của Thu cô liêu, của Trương Chi, của Thiên Thai, của Suối mơ, của Cung đàn xưa, nhưng bản nhạcBuồn tàn thu là nghe nhiều nhất...
          
Bài hát thật buồn.
     Nếu lắng nghe bản tình ca khắc khoải ấy trong một đêm mưa lạnh cuối thu như thế này, nhắm mắt lại, có thể hình dung ra ngay một khung cảnh có thật trước mắt hiện ra như từ một cõi xa xăm nào... Một
người thiếu phụ ngồi đan áo trong nhà, nghe mưa gió ngoài hiên mà tưởng
nhớ đến người tình xưa ở chốn xa xôi. Nàng muốn nhắn gió, gửi mây, nhắn
cánh chim trời đưa Tình Yêu, đem nỗi nhớ da diết của mình đến cho người
yêu xưa. Nhưng gió, mây, và cả cánh chim bay đi nay đã trở về vậy mà
người xưa không thấy tới. Chiếc áo nàng đan trên tay đã xong. Trong giây
phút ấy, nàng cố tình quên đi người tình năm cũ. Nhưng càng muốn quên
đi, thì những kỷ niệm về một tình yêu tha thiết ngày nào lại càng khiến
nàng quay quắt trong nỗi nhớ khôn nguôi... Năm tháng trôi, không thể nào
ngừng lại. Người xưa xa mãi không trở về, biền biệt trong nỗi nhớ mong.
Nàng đành ôm mối tình dang dở đứng giữa mùa thu chết lặng với lá vàng
mãi rơi, mãi rơi...
               Mùa thu chết, như tình yêu khắc khoải lìa bỏ đôi lứa
như lá vàng rụng rơi, chết giữa tiết Thu buồn thảm...

         Mình hiểu vì sao mình lại hay nghe bản nhạc ấy rồi!
  Một giai điệu đẹp đẽ, một mối tình sâu sắc say mê mãi mãi làm sững sờ mọi trái tim biết rung động.

     Ai
kia đang đi ngoài sương gió, liệu có cầm lòng nổi chăng khi biết một
cõi lòng đang tan nát trong đêm buồn tàn thu vì nỗi khắc khoải đợi chờ?

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Chờ...




Ra ngõ trông chờ
Ra ngõ mà yêu…

Câu ca xưa nay cất vào dải yếm
Em trải ra phơi mỗi khi nắng hanh buồn
Lời mong yêu nhẹ bay như khói nhạt
Em hát xin chiều hẵng chậm buông





Hình ảnh: Ra ngõ trông chờ
Ra ngõ mà yêu…

Câu ca xưa nay cất vào dải yếm
Em trải ra phơi mỗi khi nắng hanh buồn
Lời mong yêu nhẹ bay như khói nhạt
Em hát xin chiều hẵng chậm buông…

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Trái tim ngọc đá và giọt nước mắt muộn màng...

            



        Tháng 5, ve kêu ra rả gọi hè về… Muốn viết
một cái gì đó để giải tỏa những áp lực của bài vở, của thi cử; vậy mà tiếng ve
không để cho mình yên! Đành tìm bình yên trong lời ca cũ vậy. Nhưng cõi ấy hình
như vẫn còn xa xăm quá…


Câu ca ai hát giữa dòng


Đêm trăng thanh vắng nỗi lòng
Trương Chi


Nhẹ nhàng gió đẩy thuyền đi


Tiêu Tương bến vắng biết khi
nào về


Lời ca ai oán não nề


Buông rơi câu hát bốn bề
trăng trong


Tình ơi tan nát cõi lòng


Tim anh hóa chiếc thuyền
trong mắt nàng…


           Đã đọc rất nhiều lần câu chuyện cổ tích ấy
mà lòng vẫn thấy nghẹn ngào. Hằng đêm, khi con gái muốn nghe mẹ kể chuyện cổ
tích là tôi lại nghĩ đến câu chuyện này. Vậy mà
chưa một lần dám kể cùng con! Thế giới cổ tích vốn thuộc về trẻ thơ, nhưng có những câu
chuyện mà tụi trẻ con chẳng thể nào hiểu được. Và khi chúng ngước đôi mắt trong
veo lên thắc mắc, thì liệu có câu trả lời thỏa mãn được tâm hồn ngây thơ con
trẻ? Đêm nay, tôi lại nghe Ánh Tuyết hát giai điệu Trương Chi của cố nhạc sĩ
Văn Cao mà lại nghe lòng quặn lên một nỗi niềm thương cảm. Bạn có muốn cùng tôi
nhớ lại câu chuyện cổ tích ấy trong giai điệu lâm li của bản tình ca dĩ vãng ấy
không? Hãy yên lặng nhé…


              Câu
chuyện kể lại rằng:


        
Ngày
xưa, có một chàng trai đánh cá nghèo, mồ côi cha mẹ tên là Trương Chi. Chàng
xấu xí, nhưng mà thổi sáo rất hay. Đêm đêm, chàng thường đem sáo ra thổi nơi
bến sông. Bến sông mà người đánh cá nghèo ấy đậu thuyền ngay gần dinh quan tể
tướng nên tiếng sáo của anh vẳng đến dinh của ngài. Quan tể tướng có một người con
gái tên là Mị Nương rất xinh đẹp đã đến tuổi lấy chồng. Mối khi chàng Trương
thổi sáo, nàng lại lặng nghe. Và không biết từ bao giờ, nàng đã say mê tiếng
sáo, mơ ước được gặp người đánh cá với điệu sáo du dương, mê hồn đó!


       Một thời gian sau, Trương Chi
lâm bệnh, Mị Nương không còn được nghe điệu sáo của chàng nơi bến vắng. Nàng
buồn bã tưởng nhớ đến độ tương tư, rồi phát bệnh. Quan hỏi nguyên nhân, biết
chuyện, ông cho vời chàng Trương đến thổi 
sáo cho con nghe.


     Được nghe tiếng sáo, Mị Nương
khỏi bệnh. Nhưng vừa nhìn thấy Trương Chi nàng đã quay mặt đi phũ phàng bởi vì
chàng quá xấu. Chuỗi ngọc trên tay Mị Nương rơi xuống vỡ tan như chính sự mơ
mộng của nàng về bóng hình người tình trong mộng vụn vỡ… Còn chàng Trương, trớ
trêu thay, giây phút ngước nhìn lên chiêm ngưỡng dung nhan của Mị Nương chính
là giây phút chàng choáng ngợp và run rẩy vì YÊU! Chàng đã say mê ngay từ cái
nhìn đầu tiên ấy.


     Biết
là không thể…, Trương Chi buồn bã lâm bệnh rồi chàng đã qua đời trong nỗi nhớ
nhung da diết bóng hình nàng công chúa kiều diễm.


     Trải
qua bao năm tháng vùi chôn dưới đất, thân xác đã tiêu tan. Nhưng trái tim
Trương Chi kết thành một khối ngọc đỏ thắm như thách thức với thiên thu, thủy
chung chờ đợi. Về sau có người tình cờ tìm được khối ngọc này, tiện thành một
bộ đồ trà và đem dâng lên quan tể tướng.


        Trong
một tiệc yến có Mị Nương cùng dự, quan truyền mang bình trà quý ra dùng. Cầm
trên tay chén ngọc, Mị Nương sững người, bởi nàng chợt thấy trong đáy chén hình
bóng con thuyền quen. Bỗng nhiên quanh quất đâu đây là điệu sáo du dương ai oán
trầm bổng ngày nào… Mị Nương khóc, nước mắt nhỏ vào chén trà, lạ chưa, chén
ngọc tan đi trong tay nàng một màu sẫm đỏ.


               Câu
chuyện khép lại trong sự dang dở và vỡ tan như thế!


     Tôi
thấy nó mang dáng dấp của một
bi
kịch
hơn là một câu chuyện cổ
tích. Bạn có lắng nghe Ánh Tuyết hát đó không? Đã bao lần tôi lặng nghe và đọc
lại câu chuyện buồn đau về tình vỡ này mà tưởng tượng ra tiếng sáo của chàng
trai bất hạnh. Điệu sáo ấy trầm buồn theo sóng nước, chơi vơi như cuộc đời vô
định của chàng. Thân phận mồ côi, ngoại hình xấu xí, lại bọc bởi một kiếp
nghèo, nào ai có thể tưởng nổi chàng lại là chủ nhân của điệu sáo làm đắm hồn
người đẹp! Bi kịch cũng chính là từ đây mà ra! Tiếng sáo ấy chơi vơi,  xao xuyến, rồi lắng chìm trong tâm hồn trinh
nữ Mị Nương. Tiếng sáo ấy thay lời tình si của chàng lái đò nghèo xác với nàng
công chúa lá ngọc cành vàng… Nàng đã quay mặt đi phũ phàng khi gặp chàng Trương
Chi. Phải chăng, chỉ đến khi gặp thì người nghệ sĩ tài hoa trong mộng tưởng chỉ
là một chàng trai xấu xí, nghèo khổ nên nàng đã quay lưng phũ phàng? Chuỗi ngọc
trên tay nàng tan rồi, cũng như niềm mơ mộng về người yêu cũng vỡ! Tôi đã hơn
một lần tự hỏi: Người xưa kể chuyện chàng Trương tại sao lại để cho chàng đau
đớn đến vậy rồi lìa xa cõi thế? Và rồi, tôi cũng đã có câu trả lời cho riêng
mình: Chàng làm sao tiếp tục sống, làm
sao tiếp tục thổi sáo nơi bến vắng sông kia với một trái tim tan vỡ!
Trương
Chi đã chết, chàng đã không thể ở lại bến sông xưa để tiếp tục hòa nỗi cô đơn
vào trong điệu sáo, khi nửa mảnh hồn chàng đã không thể hòa nhập ở cõi trần
gian. Chàng chết trong mối tình u uẩn, cho nên dù
thân xác đã tiêu tan thì linh hồn và trái tim yêu vẫn còn đó, kết thành khối ngọc đá còn lại
mãi với muôn đời
. Lòng chàng
đau đớn, nhưng chàng không hề oán trách Mị Nương như thế gian bao người đã lầm
tưởng. Mị Nương  đã khóc khi điệu sáo xa
xưa và bóng hình người cũ bỗng chốc hiện về nơi đáy chén ngọc. Giọt nước mắt
muộn màng khóc cho người tri kỷ với số phận long đong. Giọt nước mắt ấy trĩu
nặng nỗi đau nhân thế. Vũ trụ như quay cuồng chao đảo. Trăng sao úa tàn… Và hơn
thế,
trái tim ngọc đá kia cũng ứa máu đỏ, tan vỡ dưới tay nàng... Hai tâm hồn của họ hòa nhập. Trái tim Trương Chi
tan đi để lại cho thế nhân một câu
chuyện tình bi thương không ngòi bút nào vượt qua nổi, đưa tình yêu đôi lứa đến tận cõi
bất tử của các thiên thần. Một kết cục khiến người đời đau nhói và lặng đi
trong những cảm xúc rất riêng tư!


        Lần nào cũng vậy, nghĩ đến câu chuyện cũ ấy
lòng tôi lại buồn! Biết chỉ là dòng cảm xúc thôi, rồi bao chuyện khác của cuộc
sống hàng ngày sẽ lại chiếm chỗ và át đi nỗi niềm nho nhỏ đó… Nhưng dẫu sao đêm
nay, tôi vẫn muốn chia sẻ trên trang viết này những day dứt trong đêm…


 

                                                         
                                                                                                       (VânLy - 2009)

        
                                                                          





Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Hãy sống và ước vọng để thấy đời mênh mông...

                     


      Ngồi lặng mình trong đêm yên tĩnh, lắng nghe tiếng của đất trời, lắng nghe từng nhịp thời gian chầm chậm trôi ngoài kia... Kể cũng thật lạ, trong màn đêm thinh lặng, ta thêm hiểu thế giới này hơn một chút. Ban ngày là ồn ã, là chật chội với những bon chen, là ngột ngạt với bao nỗi mưu sinh thường nhật... Thì ban đêm, tĩnh lặng quá! Đêm là thế giới của chiều sâu. Sâu trong không gian đêm là nhớ, sâu trong không gian đêm là khát vọng đang nảy mầm, để mỗi sớm mai ta lại có thể mỉm cười khi đứng trước ồn ã, bon chen, nhọc mệt! Đêm nay tôi nghe đi nghe lại bản nhạc này. Và tôi biết trong tôi là một hạt của hy vọng đang cựa quậy, nảy mầm...

... " Hãy sống và ước vọng, để thấy đời mênh mông..."

    Lắng nghe giai điệu ấy, tôi như lắng nghe được tiếng ai đó thì thầm bên tai: Hãy sống thật với lòng mình! Hãy sống bằng tất cả tấm chân tình để yêu hơn cuộc sống này... Những ai còn đang thức, hãy lặng nghe cùng tôi nhé tiếng thì thầm rất khẽ thôi

Hãy sống như đời sông để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi
vươn tới những tầm cao

Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy
bờ bến rộng

Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông

  Tôi lặng người đi bởi tôi hiểu lắm những người từng nuôi khát vọng trong lòng! Và đêm nay, khát vọng ấy lại trở về trong tôi... Là gió, là mây, là phù sa, là bài ca, là mặt trời... Đó là tất cả những gì đẹp đẽ nhất của thế gian! Là bão, là giông, là ánh lửa đêm đông... Đó là ước vọng của những con người mạnh mẽ và đầy bản lĩnh không chịu sống cuộc sống tầm thường! Khát vọng nào cũng thật đẹp!

            Soi mình vào đó, tôi ơi, có thấy được mình không?
  





Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Công dân mạng thế hệ thứ 2.

5 tháng trước...

Bạo lực gia đình!
          
  Nó liên tục đạp mình. Nó ngủ thì thôi, chứ hễ tỉnh dậy là
nó lại đánh mình bằng khuỷu tay, nắm đấm, đầu gối, cẳng chân... Cứ thế nó đấm,
nó đạp, nó huých mình! Híc...

   Mình cũng mới quen biết nó một thời gian thôi. Cách đây khoảng 7 tháng chứ mấy! Lúc ấy nó hiền khô... Vậy mà giờ đây mỗi ngày nó càng thêm quá quắt! Mỗi ngày trôi qua, nó lấy việc thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mình làm vui. Bất cứ lúc nào thích lên là nó uýnh mình. Khi mình ăn cơm, lúc mình xem phim, thậm chí ngay cả khi mình nằm cạnh ông xã nó lại càng có hứng oánh mình hay sao ý!!!

       
Chịu đựng mãi rồi cũng không thể chịu đựng hơn được nữa. Để trả đũa, mình nghĩ ra một chiêu: Hễ nó đạp mình là mình lại đạp ngay cho bố nó một phát còn đau hơn thế. Nó đấm mình, mình đấm lại bố nó 2 nhát! Chiêu này thực sự có hiệu quả đối với thần kinh của mình. Mình cảm thấy thoải mái vô cùng tận. Hehe...

Và bây giờ

  Chân dung của kẻ ham đấm đá ấy đây ạ!

















Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Rưng rưng chiều Đông...

                  Picture 053.jpg

                  Những vạt cải hiu hắt bên thung
                        Vàng ngơ ngác chờ màn đêm buông xuống
                        Con gió chiều cuối Đông lạnh lắm
                        Thả sương vương gom nhạt nắng về trời...
                                                           
Dzuis




Picture 027.jpg





RƯNG RƯNG CHIỀU ĐÔNG...
     
    Cải
vùng cao không ngút ngàn như những cánh đồng cải hoa mỡ màng ven sông
của đồng bằng châu thổ. Đây đó từng vạt cải co ro bên khe đá buồn não
những mùa đông. Mỗi chiều xuống, từng nhánh cô đơn ánh lên chùm lửa
nhạt, gom góp hanh hao cố xua đi hơi lạnh từ vách đá len lén lan ra, để
rồi tắt hẳn khi màn sương đùn ra từ núi thay leo lét tà dương những giọt
cuối cùng. Phía luống ngô xác khô đã đen sẫm, mái sàn trên kia cũng
không còn nhìn rõ sợi khói khi nãy bay lên nữa rồi...




Picture 004.jpg

 

 

 


Picture 012.jpg


     Tiếng còi xe đã gọi. Hai vệt đèn pha bạc phếch trong mù. Người
đàn ông cùng với đàn bà trẻ con của họ vội vã xuôi về phía rất xa, nơi
có ánh đèn thành phố. Để lại trong thung, hoa cải, một nửa run run thiêm
thiếp ngủ, một nửa rưng rưng nhẹ bước về trời...



Picture 102.jpg

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Mùa Đông, khăn len, áo ấm và những giấc mơ...

          
Picture 010.jpg

      Em không biết là tự bao giờ mình biết yêu mùa Đông nữa? Chỉ biết rằng đã từ
lâu, mùa Đông với em là mùa của yêu thương, là mùa mà em thắp lên những ngọn
lửa ấm nồng trong trái tim mình để hiểu rằng mình không hề giá lạnh. Mùa Đông,
em thấy cần có anh nhiều hơn, dù hình như mới chỉ là hư ảo, dù là còn mong manh
như sợi khói phía cuối chân trời...

     Người ta vẫn thường nói : Mùa đông cũng là mùa của những người
đàn bà đan dệt yêu thương. Cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo
ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan
cài tình yêu, làm nên hạnh phúc… Em đang đứng giữa mùa Đông và em cũng đã đan
cho mình những chiếc khăn ấm của yêu thương... Mùa Đông này, em không chỉ đan
khăn mà em còn đan áo ấm. Chiếc áo ấy không hiểu đến đợt rét nàng Bân có hoàn
thành không nữa?  Nhưng em vẫn hằng đêm, miệt mài đan... Từng sợi len giấu
chặt nỗi niềm, đan cài vào nhau làm cho một mùa Đông không còn lạnh...
    
     Đêm nay, em lại miệt mài ngồi, tỉ mẩn từng sợi len cài đan trong nỗi
nhớ... Nỗi nhớ có dáng hình cụ thể không nhỉ? Có chứ. Chẳng phải là em vẫn
thường chìm vào nỗi nhớ khi nghĩ về quá khứ, về khuôn mặt và dáng hình của
những người thân yêu của mình đó sao? Nhưng lạ thật, trong đêm nay, khi mà
trong tay em từng sợi vẫn cài níu vào nhau thì nỗi nhớ sao lại mông lung đến
thế? Em cố tìm trong cái cảm giác
mang tên nỗi nhớ ấy một dáng hình thật cụ thể, thế mà hình như em bất lực. Bao
hình ảnh cứ lần lượt hiện ra trong em nhưng chỉ loáng thoáng đến độ mơ hồ. Em
nhìn thấy một chiều thứ 5 đầy gió trên cây cầu ấy, em đứng một mình mà thấy
hoang mang khi không hiểu nổi những cơn gió kia thổi theo hướng nào…? Và thứ 6,
thứ 7… Những ngày cuối tuần thật mà cứ ngỡ là mơ. Em không hiểu tại sao giấc mơ
của mình lại cứ đan chéo cả với hình ảnh của một vài người khác? Muốn thoát ra,
mà không thể...

    
Ôi... 
Có lẽ em lại đang mơ...
Giấc mơ mùa Đông đan áo ấm, dệt nên một mùa của ấm áp yêu thương...