Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Câu chuyện tình yêu ngọt ngào nhất!

    Kể chuyện buồn mãi rồi. Đêm nay là Noel, VânLy muốn kể lại một câu chuyện về tình yêu thật đẹp. Sự ấm áp trong tình yêu của cặp vợ chồng ấy sẽ khiến những đêm lạnh như đêm nay không buốt giá đến tái tê trong lòng mọi người nữa. Câu chuyện ấy Vân Ly đã kể cho bạn Anh Tuấn QN nghe từ lâu lắm rồi, khi đọc Entry Thói đời đầy chua chát của bạn ý. Nay Vân Ly muốn kể lại cho tất cả bạn bè của mình nghe và mọi người hãy cùng nguyện cầu một mùa giáng sinh thật an lành, cùng đón năm mới 2010 bằng những vòng tay ấm áp!









  • vanly79 23:03 06-09-2009




     Mình nhớ có một câu chuyện này, kể cho bạn nghe để bạn cùng mình bớt bi quan về thói đời 

  •   
    hai vợ chồng nọ nhà rất nghèo nhưng vô cùng thương yêu nhau
    . Sắp tới ngày lễ Noel, cả người vợ và người chồng đều muốn tặng cho
    người mình yêu thương một món quà có ý nghĩa.

  • Thế nhưng họ chẳng còn
    tiền!
  •  Người chồng chỉ có duy nhất một thứ có giá trị: đó là chiếc đồng
    hồ không có dây đeo
    . Chiếc mặt đồng hồ ấy gắn bó với anh từ rất lâu
    rồi. Anh quyết định bán nó đi để mua tặng vợ một chiếc cặp tóc, bởi
    người vợ có mái tóc dài tha thướt nhưng chưa bao giờ chị có một chiếc
    cặp tóc nào!
  • Về phía người vợ, chị rất yêu thương chồng. Ngày lễ đã tới
    rất gần mà chị chưa biết lấy đâu ra tiền để mua quà tặng. Món quà ấy đã
    bao lần chị muốn mua rồi! Đó là chiếc quai đeo đồng hồ sáng bóng rất
    hợp với chiếc mặt đồng hồ của người chồng yêu quý. Thế rồi chị
    quyết định bán đi thứ quý giá nhất của mình: Mái tóc đen dài óng ả. Để có thể mua được món quà tặng người chồng yêu thương nhân kỷ niệm ngày cưới, chị đã bán đi mái tóc dài của mình!


  •  
    Thế rồi ngày ấy đã đến. Ngỡ ngàng nhận ra món quà yêu thích nhưng lại
    đau đớn xót xa... Bởi lẽ chiếc cặp tóc làm sao dùng được khi mái tóc
    óng ả của người vợ không còn nữa? Chiếc quai đeo đồng hồ còn dùng sao
    được khi chiếc đồng hồ đã được bán đi để mua quà tặng cho vợ mình?
    Họ
    ôm lấy nhau trong thương yêu và nức nở
    ...

  •       Tình yêu ấy thật đẹp
    phải không bạn? Vượt lên trên mọi nghèo khổ là một tình yêu thương
    tuyệt đẹp của con người. Câu chuyện ấy đã lấy của mình  bao nhiêu là
    nước mắt. Kể lại cho bạn nghe đêm nay, hy vọng bạn hãy tin và yêu hơn
    vào cuộc đời, vào tình yêu...


    Giáng sinh an lành! Năm mới hạnh phúc! Yêu thương ngập tràn....

  •                                                ( Vân Ly - 12/2009)  
                

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Trái tim ngọc đá và giọt nước mắt muộn màng...

    
http://quechoablog.files.wordpress.com/2009/08/condo1.jpg

 

  Câu ca
             ai hát giữa dòng
Đêm trăng thanh vắng nỗi lòng Trương Chi
  Nhẹ nhàng
               gió đẩy thuyền Ä‘i
Tiêu tương bến vắng biết khi nào về
  Lời ca
               ai oán não nề
Buông rơi câu hát bốn bề trăng trong
  Tình Æ¡i
              tan nát cõi lòng
Tim anh hóa chiếc thuyền trong mắt nàng
  Tiếng ca
              nghẹn ánh trăng vàng
Ngàn năm sau vẫn nhớ chàng Trương Chi

  
Đã đọc nhiều lần câu chuyện cổ tích ấy mà lòng vẫn thấy nghẹn ngào. Hằng đêm, khi con gái muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích là tôi nghĩ ngay đến câu chuyện này. Vậy mà chưa một lần dám kể cùng con! Thế giới cổ tích vốn thuộc về trẻ thơ, nhưng có những câu chuyện tụi trẻ con chẳng thể nào hiểu được. Và khi chúng ngước đôi mắt trong veo lên thắc mắc thì liệu có câu trả lời thỏa mãn tâm hồn ngây thơ con trẻ? Đêm nay, tôi lại nghe Ánh Tuyết hát giai điệu Trương Chi của cố nhạc sĩ Văn Cao mà lại nghe lòng quặn lên một nỗi niềm thương cảm. Bạn có muốn cùng tôi đọc lại câu chuyện cổ tích ấy không trong giai điệu lâm li của bản tình ca dĩ vãng? Hãy lặng yên nhé...

       Câu chuyện kể lại rằng:
   Ngày xÆ°a, có má»™t chàng trai đánh cá nghèo, mồ côi cha mẹ tên là TrÆ°Æ¡ng Chi. Anh xấu xí, nhÆ°ng thổi sáo rất hay. Đêm đêm, anh thường Ä‘em sáo ra thổi nÆ¡i bến sông. Bến sông anh đậu thuyền ngay gần dinh quan tể tÆ°á»›ng, nên tiếng sáo của anh vang vọng đến dinh của ngài. Quan tể tÆ°á»›ng có má»™t người con gái tên là Mị NÆ°Æ¡ng rất xinh đẹp đã đến tuổi lấy chồng. Má»—i khi TrÆ°Æ¡ng Chi thổi sáo, nàng lại ngồi bên cá»­a sổ hÆ°á»›ng về phía sông vắng để được nghe tiếng sáo của chàng. Và không biết từ bao giờ, nàng đã say mê tiếng sáo, mÆ¡ Æ°á»›c được gặp người đánh cá vá»›i tiếng sáo mê hồn đó!
     Má»™t thời gian sau, TrÆ°Æ¡ng Chi lâm bệnh, Mị NÆ°Æ¡ng không còn được nghe tiếng sáo của chàng nÆ¡i bến vắng. Nàng buồn bã tưởng nhá»› tiếng sáo đến tÆ°Æ¡ng tÆ°, rồi phát bệnh. Quan tể tÆ°á»›ng hỏi nguyên nhân, biết chuyện, ông cho vời TrÆ°Æ¡ng Chi đến thổi sáo cho nàng nghe.
     Được nghe lại tiếng sáo, Mị NÆ°Æ¡ng khỏi bệnh. NhÆ°ng vừa nhìn thấy TrÆ°Æ¡ng Chi nàng đã quay mặt Ä‘i phÅ© phàng vì chàng quá xấu. Chuá»—i ngọc trên tay Mị NÆ°Æ¡ng rÆ¡i xuống vỡ tan nhÆ° chính sá»± mÆ¡ má»™ng của nàng về bóng hình người tình trong má»™ng vụn vỡ... Còn chàng TrÆ°Æ¡ng thì trá»› trêu thay, giây phút ngÆ°á»›c nhìn lên chiêm ngưỡng dung nhan của Mị NÆ°Æ¡ng chính là giây phút trái tim chàng choáng ngợp và run rẩy vì yêu! Chàng đã say mê nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy.
     Biết không thể gần nhau, TrÆ°Æ¡ng Chi buồn bã lâm bệnh rồi chàng qua đời trong ná»—i nhá»› nhung da diết bóng hình nàng công chúa diá»…m kiều.
     Trải bao năm tháng chôn vùi dÆ°á»›i đất, thân xác đã tiêu tan. NhÆ°ng trái tim TrÆ°Æ¡ng Chi kết thành má»™t chuá»—i ngọc đỏ thắm nhÆ° thách thức vá»›i thiên thu, thủy chung chờ đợi. Về sau, có người tình cờ tìm được khối ngọc này, tiện thành má»™t bá»™ đồ trà và Ä‘em dâng lên quan tể tÆ°á»›ng.
     Trong má»™t tiệc yến có Mị NÆ°Æ¡ng cùng dá»±, quan tể tÆ°á»›ng truyền mang bình trà quý ra dùng. NhÆ°ng khi rót nÆ°á»›c vào chén ngọc, Mị NÆ°Æ¡ng chợt thấy trong chén trà của mình hình bóng con thuyền của TrÆ°Æ¡ng Chi và bá»—ng nhiên quanh quất đâu đây quanh nàng là tiếng sáo du dÆ°Æ¡ng trầm bổng ngày nào... Công chúa khóc, nÆ°á»›c mắt nhỏ vào trong chén trà, và lạ chÆ°a, chén ngọc tan Ä‘i trong tay nàng má»™t màu sẫm đỏ.

      
Câu chuyện khép lại trong sá»± dang dở và vỡ tan nhÆ° thế. Tôi thấy nó mang dáng dấp má»™t bi kịch hÆ¡n là má»™t câu chuyện cổ tích! Bạn có lắng nghe Ánh Tuyết hát đó không? Đã bao lần tôi lắng nghe và đọc lại câu chuyện buồn Ä‘au về tình vỡ này và tưởng tượng ra tiếng sáo chàng TrÆ°Æ¡ng Chi bất hạnh. Tiếng sáo ấy trầm buồn theo sóng nÆ°á»›c, chÆ¡i vÆ¡i nhÆ° cuá»™c đời vô định của chàng. Thân phận mồ côi, ngoại hình xấu xí lại bọc bởi má»™t kiếp nghèo, nào ai có thể tưởng nổi chàng lại là chủ nhân của Ä‘iệu sáo làm đắm hồn người đẹp! Bi kịch cÅ©ng chính là từ đây mà ra! Tiếng sáo ấy chÆ¡i vÆ¡i, xao xuyến rồi lắng chìm trong tâm hồn trinh nữ Mị NÆ°Æ¡ng. Tiếng sáo ấy thay lời tình si của chàng lái đò nghèo xác vá»›i nàng công chúa lá ngọc cành vàng... Nàng đã quay mặt phÅ© phàng bÆ°á
»›c Ä‘i
khi gặp chàng Trương Chi. Phải chăng khi gặp người nghệ sĩ tài hoa mới vỡ lẽ chỉ là chàng trai xấu xí nghèo khổ nên nàng đã thật phũ phàng? Chuỗi ngọc trên tay nàng tan rồi, cũng như niềm mơ mộng về người yêu cũng vỡ!

     Tôi tá»± hỏi người xÆ°a kể chuyện chàng TrÆ°Æ¡ng tại sao lại để chàng Ä‘au Ä‘á»›n rồi lìa xa cõi thế? Và rồi đến nay, tôi có thể tá»± trả lời câu hỏi ấy cho mình: Chàng làm sao tiếp tục sống, tiếp tục thổi sáo trên bến vắng sông kia vá»›i má»™t trái tim tan vỡ! TrÆ°Æ¡ng Chi đã chết, chàng không thể ở lại bến sông xÆ°a để tiếp tục hòa ná»—i cô Ä‘Æ¡n trong tiếng sáo, khi ná»­a mảnh hồn của chàng không thể hòa nhập ở cõi trần gian. Chàng chết trong mối tình u uẩn cho nên dù thân xác đã tiêu tan, linh hồn và trái tim yêu của chàng đã kết thành khối ngọc đá còn lại mãi vá»›i muôn đời. Lòng chàng Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ°ng chàng không hề oán trách Mị NÆ°Æ¡ng nhÆ° thế gian bao người đã lầm tưởng. Mị NÆ°Æ¡ng đã khóc khi tiếng sáo xa xÆ°a và bóng hình người cÅ© bá»—ng chốc hiện về nÆ¡i đáy chén ngọc. Giọt nÆ°á»›c mắt muá»™n màng khóc cho người tri ká»· vá»›i số phận long Ä‘ong. Giọt nÆ°á»›c mắt ấy trÄ©u nặng ná»—i Ä‘au nhân thế VÅ© trụ nhÆ° quay cuồng chao đảo. Trăng sao úa tàn... Và hÆ¡n thế, trái tim ngọc đá kia cÅ©ng ứa máu đỏ, tan vỡ dÆ°á»›i tay nàng... Hai tâm hồn của họ hòa nhập. Trái tim TrÆ°Æ¡ng Chi tan Ä‘i, để lại cho thế nhân má»™t câu chuyện tình bi thÆ°Æ¡ng không ngòi bút nào vượt qua nổi, Ä‘Æ°a tình yêu đôi lứa đến tận cõi bất tá»­ của các thiên thần. Má»™t kết cục khiến người đời Ä‘au nhói và lặng Ä‘i trong những cảm xúc rất riêng tÆ°!

         Lần nào cÅ©ng vậy. NghÄ© đến câu chuyện cÅ© ấy sao lòng tôi lại buồn đến thế? Biết chỉ là dòng cảm xúc thôi, rồi bao chuyện khác của cuá»™c sống hàng ngày sẽ lại chiếm chá»— và át Ä‘i ná»—i niềm nho nhỏ đó... NhÆ°ng dẫu sao đêm nay, tôi vẫn muốn chia sẻ trên trang viết này má»™t chút day dứt rất con người trong đêm...

                                                               ( Vân Ly - 12/2009)
 

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Lan man...





          
       Thế là lại sắp đến No-en. Trong tiết lạnh ngày đông, em lang thang trên những con phố quen trong thành phố nhỏ của mình và cảm nhận thấy quanh mình một bầu không khí rộn ràng... Sắc đỏ của những quầy bán đồ lưu niệm, sắc xanh của những tán thông cũng tràn khắp ngoài mặt phố... Và đêm, khi thành phố nhỏ của em lên đèn, em thấy nhiều lắm ánh đèn màu nhấp nháy thứ ánh sáng tinh nghịch! Con gái nhỏ reo vui bên em khi nó thấy một ông già No-en trong quầy hàng vẫy tay với nó... Nụ cười con trẻ giòn tan khiến em có cảm giác vui lây!

    Em thi thoảng cùng con lang thang như thế ngắm nhìn thành phố về đêm. Ánh đèn loang loáng, ai đó bấm còi trêu ghẹo, ai đó quen nhấp nháy xi-nhan chào mẹ con em... Và điều duy nhất em có thể làm lúc này là mỉm cười đón nhận và nắm chặt tay cô nhóc 7 tuổi của mình.

      


   Về đêm, thành phố thật đẹp!
Con đường như rộng hơn!
Những cột nước trên đài phun nước trung tâm Tp như đang nhảy múa trong vũ điệu cuồng say. Mặc dù lòng em không mấy vui vì những áp lực cuộc sống ban ngày, nhưng khi nghe tiếng nhóc con cười, em thấy lòng dịu lại.

            


   Về thôi con!
Đáp lại cái lắc tay và lời nói khẽ của em, cô nhóc ấy phụng phịu luyến tiếc...
Lại bước những bước chân thong thả trở về.
Đường về ngắn thôi nhưng phải đi qua ngõ nhỏ khá ngoằn ngoèo. Em cũng yêu con đường nhỏ này vì nó tĩnh lặng... Bất chợt giật mình và thấy xáo động trong tâm hồn khi giai điệu em vừa nghe lại là giai điệu của Bài thánh ca buồn!

Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
Áo trắng em bay như cánh thiên thần
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân
     ....................
Lời nguyện mình Chúa có nghe không
Sao bây giờ mình hoài xa vắng
Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu ...


         Những ai đã từng yêu trong mùa giá lạnh, hẳn không thể thờ ơ khi lặng nghe bài hát buồn này. Nỗi buồn trong bài hát là một nỗi buồn thật đẹp. Nó không truyền cho người nghe cảm giác chới với hay tuyệt vọng mà nó lại hướng đến sự hồi sinh.

        Em vẫn bước những bước ngắn và thật chậm để đợi đôi chân của yêu thương nhỏ xinh bên cạnh mình. Những câu hỏi lý lắc của con nhóc cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của em về giai điệu cũ...

         Vượt qua khúc quanh kia là nhà mình đó!

                                      Cõi bình yên...

     

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Viết cho sự dang dở, viết cho những trái tim thơ...

       Thường thì em hay viết một chút vào lúc đêm về, khi mà xung quanh em tĩnh lặng...
   Nhưng hôm nay, em tự nhiên muốn viết khi ngoài kia ánh sáng rạng rỡ của ngày mới mới chỉ bắt đầu!
Em viết cho anh, cho cả cái ánh mắt đau đáu của trẻ thơ mà em đã thấy trong những đêm sâu không ngủ ấy. Em viết cho cả chính mình nữa, và còn cho ai, cho ai...? Em không biết! Nếu như ai có thể tìm thấy một chút gì đó trong những lời này, em sẽ dành tặng cho người ấy. Trang viết của em là riêng tư, nhưng điều em nói đến chẳng phải riêng tư, mà có thật nhiều lắm giữa cõi người này!

      Em đã đọc bài thơ ấy, đọc từ rất lâu rồi, và hình như mình cũng đã nói đến nỗi niềm trong bài thơ ấy, nó đau đáu một ánh nhìn làm đau lòng người anh nhỉ? Anh đừng nói em lại nghĩ về thơ! Đó là một bài thơ, nhưng cái nỗi đau trong bài thơ lại rất đời thường mà hàng ngày hàng giờ nó vẫn khiến ta không thôi buốt nhói! Anh có nhớ bài thơ ấy không? Còn em, có lẽ do tâm hồn đa cảm mà em chẳng thể quên dù chỉ một từ hay là một dấu cách dòng! Anh hãy coi như em đang nói với anh về một bài thơ cũng được, nhưng thực sự điều em muốn sâu hơn, đọc nó trong một đêm sâu, chắc anh sẽ hiểu tiếng lòng của em trong đó. Nó không chỉ là việc bình một bài văn rất bình thường như công việc của em vốn dĩ là như thế.

Ầu ơ...

Có một ngày mẹ trở về vội vã
Má ửng hồng như say nắng tháng ba
Trong lấp lánh nụ cười là nước mắt
Hương sữa thơm thầm thĩ mách quanh nhà

Ba vẫn lặng yên ngồi đốt thuốc
Mắt kính dày thêm bên trang sách cuộc đời
Cơm con dọn vẫn còn nguyên mâm bát
Ba không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồi

Con ngồi khóc với những vì sao ngoài cửa sổ
Chỉ biết sáng hoài nhưng đã bớt lung linh
Và ông Bụt tóc bạc phơ cầm gậy trúc
Không thể trả cho con một mái ấm yên lành

Thôi mẹ cứ đi đi, ba cũng không hề trách
Con về quê sẽ nói với bà giùm
Bà không giận mẹ đâu
Nhưng con biết đêm nào bà cũng khóc
Tiếng ầu ơ ru nghẹn giấc mơ buồn

    Anh có thấy không? Đó là một không gian của sự chia lìa, của tan vỡ! Là nỗi đau, là vết thương lòng của những người mẹ, người cha và đứa con thơ khi cùng lâm vào cảnh chia lìa!

    Khi em đọc những dòng thơ ấy, em hình dung ra ngay cái vội vã của người mẹ ghé thăm gia đình! Đằng sau cái sự ra đi cũng vội vã không kém ấy có làm cho tâm hồn trẻ thơ cảm thấy được hạnh phúc hơn không khi tình mẫu tử trở lại sưởi ấm trái tim con trẻ?! Em cảm thấy thật lạ trước bước chân vội vã ấy, dù em cũng là một người mẹ! Em thấy chút thời gian hiếm hoi với sự trở về âm thầm vội vã ấy sao mà tội nghiệp cho người mẹ trẻ. mặc dù có thể ai đó nói chị ấy thật vô tình!

        Gặp lại con thơ, niềm hạnh phúc thiêng liêng của mỗi người làm mẹ. Niềm hạnh phúc đơn sơ ấy được gói gọn trong hương sữa thơm nồng nàn, ngọt ngào của tình mẫu tử, trong cả lấp lánh nụ cười chứa chan niềm vui sướng, hòa quyện với vị mặn chát của những giọt nước mắt âm thầm xót xa đến nghẹn ngào...
 
    Em nói với anh rằng, dù sao mọi sự trở về sau mỗi cuộc ra đi đều làm cho nhau đau đớn. Anh đã không tin, vậy anh thử lặng và nhìn xem :

Ba vẫn lặng yên ngồi đốt thuốc

Mắt kính dày thêm bên trang sách cuộc đời


Cơm con dọn vẫn còn nguyên mâm bát


Ba không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồi


       Sự gượng gạo trùm lên hết thảy.
                 Em đã hiểu được cảnh ấy anh à
       Chắc hẳn sau sự ra đi của người mẹ, bỏ lại hai cha con trong cảnh đơn độc, người cha ấy đã suy nghĩ nhiều lắm về cuộc đời, đã đọc được biết bao điều trong cái gọi là Trang sách cuộc đời ấy! Chỉ biết rằng vì thế đôi mắt kính lại dày thêm như che khuất đi những hằn in trên khóe mắt chất ưu phiền! Em đã hình dung như thế, về người đàn ông ngồi đốt thuốc để giết thời gian đang trôi. Trong cái yên lặng đó là bão giông cuộn lên trong lòng người, và anh thấy không. sự yên lặng ko che giấu nổi cơn bão lòng đang cuộn nổi, trào dâng...

      Em không chỉ nhìn thấy người đàn ông trầm tư trong không gian ấy, mà em còn thấy rõ lắm một đứa trẻ ngoan có cái nhìn già dặn hơn nhiều so với đám trẻ cùng trang lứa. Cái cảnh đứa trẻ dọn cơm mới bố mẹ cùng ăn để rồi lại thất vọng : Ba không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồi ấy khiến cho lòng em đau đớn...

         Anh đừng lạ khi nước mắt em rơi ướt bàn tay anh!
  Giọt nước mắt của em rơi ra từ lòng đồng cảm. Còn giọt nước mắt của đứa trẻ ấy là giọt lệ trào ra từ nỗi tủi thân vì mái ấm của gia đình bé chẳng thể nào hàn gắn nổi. Anh có nghĩ là chỉ có em khóc và đứa trẻ khóc thôi không? Hơn thế nữa kia, cô ấy, người mẹ trẻ ấy cũng đang khóc, nhưng đó là giọt nước mắt của âm thầm. Người đàn ông ấy nữa, em thấy mắt kính của anh ấy mờ sương! Những giọt lệ giấu kỹ từ xa xót vỡ òa ra trước sự hợp tan của mái ấm gia đình!

Con ngồi khóc với những vì sao ngoài cửa sổ

Chỉ biết sáng hoài nhưng đã bớt lung linh


Và ông Bụt tóc bạc phơ cầm gậy trúc


Không thể trả cho con một mái ấm yên lành


      Cô bé ấy đã mất đi niềm tin vào thế giới cổ tích huyền bí. Giờ đây, trong con mắt của người con, những ông Bụt, bà Tiên với cây gậy trúc thần kỳ không còn đủ sức lấy lại niềm tin con trẻ. Tội nghiệp không anh? Anh đừng nói với em là anh cũng đang khóc đấy nhé! Đừng giống như em, đau đớn khôn nguôi!  

      Anh nghĩ gì khi đứa con ấy nói: Thôi mẹ cứ đi đi, ba cũng không hề trách.? Sự giận hờn buồn tủi xen vào tâm hồn con trẻ, những giấc mơ phù du tiêu tan, chỉ còn hiển hiện một thực tế phũ phàng và cay đắng. Tâm tình của đứa trẻ và tiếng nức nở của bà ru cháu cho em thấy rằng: nước mắt là có thật trên cõi đời này!

      Đã bao đêm rồi, em đã đọc bài thơ ấy, nhưng riêng lần này, em nói với anh! Em hiểu một nỗi đau có thật trên đời. Và em ước ao những tiếng ầu ơ ru con thơ ấy không bị nghẹn lại bởi niềm đau...

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Lá diêu bông, bản tình ca của tình yêu dang dở...

  
p0320793b8tk.jpg


                   Lá diêu bông có thật hay không?

      Nghĩ về mình, bất chợt tôi lại thấy trong lòng ngân nga giai điệu của bài hát ấy! Nhưng bài thơ Lá diêu bông còn hay hơn, buồn hơn rất nhiều!

   "Tôi đi tìm cái nửa của tôi; Tìm mãi đến bây giờ chưa thấy", một nhà thơ nào đó đã lang thang đi tìm và thốt lên như vậy. Phải chăng, khát khao kiếm tìm một người có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn là nỗi niềm không phải của riêng ai? Con người đã luôn khát khao đi tìm cái nửa của mình, và mãi mãi sau này vẫn thế! Lá diêu bông chính là một bài ca về sự kiếm tìm hạnh phúc:

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
đồng chiều, cuống rạ.
Chị bảo: Đứa nào tìm được lá Diêu Bông
Từ nay ta gọi là chồng

Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày: Đâu phải lá Diêu Bông!

Mùa đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông

Ngày cưới chị
Em tìm thấy lá
Chị cười se chỉ ấm chôn kim

Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xòe tay phủ mặt chị không nhìn

Từ buổi ấy
Em cầm chiếc lá
Đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu Bông hời!...
...Ơi Diêu Bông!...

   
Bài thơ buồn quá! Tại sao tôi lại yêu những giai điệu não lòng như vậy nhỉ?

   Trong khát vọng kiếm tìm, người con gái ấy lẻ loi quá!

Những câu thơ đứt đoạn, rơi xuống dòng như chính sự thất vọng, như nỗi buồn của chị (cô gái, nay đã thành chị rồi!) Còn gì để tìm nữa khi trời đã về chiều và cánh đồng sau vụ gặt chỉ còn trơ lại những cuống rạ? Nhưng trong sự quạnh hiu, vô vọng ấy chị vẫn cứ đi tìm. Con tim khát khao sưởi ấm của chị hối thúc. Chị đi tìm trong sự thất vọng!

    Chiếc lá Diêu Bông hay chính là hình bóng của người tình lý tưởng trong tim người phụ nữ ấy! Chị không hy vọng tìm được, nên nó chỉ là cái bóng. Nhưng, Tình Yêu bắt đầu từ trái tim. Tình Yêu không có tuổi (Tôi cũng tin như thế). Thế rồi nhân vật Em xuất hiện cùng với cuộc kiếm tìm của mình. Người thanh niên ấy lẳng lặng mà rất tự tin. Giữa chị và em ngăn cách bởi một chiếc lá, có đấy mà như xa vời quá! Chị có thể cảm nhận mà không sao nắm bắt được, nó trong suốt và lạnh lùng. Mặc lòng, tất cả và tình yêu, người thanh niên ấy vẫn mê mải trong cuộc kiếm tìm (tôi chợt nghĩ, ngày nay có chàng thanh niên ấy không? Có tình yêu và khát khao mãnh liệt vậy không?) Và tôi khâm phục vô cùng chàng thanh niên ấy! Chàng trai đã tìm, kiếm tìm lá Diêu bông - Tình  Yêu của mình dẫu biết rằng thật khó! Một ngày... hai ngày... cho tới tận Mùa Đông sau, anh ấy vẫn hy vọng vào sự xuất hiện của chiếc Lá Diêu Bông!

   Đến ngày cưới chị, rồi chị ba con em vẫn theo đuổi.
Chị đã không tin những chiếc lá của em:
Chị chau mày thất vọng : Đâu phải lá Diêu Bông;
 Chị lắc đầu thờ ơ: Trông nắng vãn bên sông; chị cười buồn an phận với cuộc sống của mình;
Chị chán chường xót xa: xòe tay phủ mặt không nhìn!...
Mặc! Tất cả, không ngăn cản Tình Yêu của em với chị. Người thanh niên ấy tin vào Tình Yêu của mình, bất chấp tất cả cái gọi là không có thực trong cuộc đời!

   Bạn nghĩ gì về chuyện tình ngang trái ấy!

   Tôi không trách người phụ nữ ấy đâu, bởi tôi hiểu người ấy cũng đâu muốn thế! Chị như con chim mắc vào vòng cạm bẫy. Chị cũng đã đi tìm, nhưng chị đã sớm thất vọng. Chị chẳng còn hy vọng khi đã hiểu cuộc đời này thật nghiệt ngã, người ta suốt đời kiếm tìm trong vô vọng! Trong trái tim của hai con người ấy, họ cùng có chung một nỗi khát khao, nhưng họ không giống nhau, nên suốt đời, họ không thể gặp nhau. Với chị thì đó là cái bóng, là lá Diêu Bông; còn với em, đó là Chị, rõ ràng hiển nhiên mà không thể gặp nhau. Tình Yêu của chàng thanh niên ấy buồn như ngọn gió quê chiều chiều vi vút gọi hoài: Ơi Diêu Bông! Ơi Diêu Bông!

   Hình như nước mắt tôi đang rơi...

    Hình như tôi đã thấy... Chiếc lá Diêu Bông kia cứ xa vời, xa vời rồi theo gió cuốn vào khoảng không vô tận của đất trời để còn vang vọng trong lòng người thanh niên ấy; vang trong lòng người phụ nữ không còn trẻ nữa? Nhưng tôi hiểu, trong lòng hai người ấy, chiếc lá Diêu Bông đẹp lắm, nó vẫn xanh thẳm! Lá Diêu Bông của những con người đã từng kỳ vọng, từng khát khao YÊU và ĐƯỢC YÊU!

                                                                     ( Vân Ly - 12/20109)



  



PAN>
  

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Bạn nghĩ gì về người phụ nữ 30?

                         Cảm xúc lan man của tôi sau ngày sinh nhật!

                                Viết tặng tất cả Dê yêu 79!
            

               
           Vậy là giờ đây, tôi đã 30!

Cái cảm giác giã từ số 29 ấy đã có lúc khiến tôi thật nặng nề. Không biết bạn có cảm giác ấy không? Dù là 29 so với 30 người ta nói chẳng khác nhau là mấy. Nhưng với tôi, thực sự tôi đã rất nặng nề. Khi ai đó vô tình hỏi tôi bao nhiêu tuổi? Tôi vẫn ngập ngừng và nói khẽ: Tôi 29!


    Tôi đã từng nói chuyện với Bloger Losontoan về điều này, tất nhiên là qua điện thoại thôi, bởi tôi và hắn đã bao giờ gặp nhau đâu. Và trời ơi, hắn cười tôi.
Thậm chí nếu tôi mà ngồi đối diện với hắn, tôi thề là hắn cười đến chảy cả nước mắt đấy!
Ngay hôm sau, hắn gửi cho tôi một lô một lốc những bài viết, những câu nói về người phụ nữ 30 tuổi để an ủi tôi. Hắn nói với tôi rằng: tuổi 30 đẹp lắm, đừng ngại ngùng khi nói là Tôi 30. Mà hãy kiêu hãnh và nói thật to: Tôi 30 tuổi!

Ồ, có gì mà hắn lại xui tôi như thế?


Tôi ghé mắt đọc những gì hắn gửi: Chao ôi, thật lạ. Tôi thấy hình như tác giả của những bài viết ấy một là người phụ nữ 30, hoặc nếu là đàn ông thì chí ít cũng là một tay đang chết mê chết mệt một cô nàng 30 tuổi. Rõ ràng là thế mà...Bởi hắn hiểu 30 lắm lắm...

Phụ nữ tuổi 30. (Tác giả: Trang Hạ)

"Những năm tháng phải lòng, yêu đương,
cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Phụ nữ ba mươi
có hai cuộc sống
. Một là gia đình, một là khao khát.

Gia đình tức là có nơi về, yêu thương
con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người
phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng
trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác
bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình
, thật lạ.


Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười
năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ
trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành
đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.


Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.


Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.


Phụ nữ ba mươi có quyền làm những gì
tuổi hai mươi mơ ước
chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh
mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng
biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách
lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì
.


Dường như đến tuổi ba mươi, phụ nữ biết
cách yêu, biết cách nồng nàn
. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân
không bao giờ chạm tay tới nổi. Đúng thế còn gì!

Tự hào quá đi!


Những người phụ nữ đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người phụ nữ vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.


Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng
ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra
mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình
cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người phụ nữ.

Vậy còn điều gì phụ nữ ba mươi đã thua
kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ
quyền lực mà phụ nữ ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.


Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi
trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu
tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị
và gớm ghiếc.


Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn
ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng
mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ,
những người phụ nữ chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn. Chả đúng lắm với tôi!


Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có
thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không
níu nổi, như tuổi trẻ. Phụ nữ ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một
mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.


Có một cuốn sách đầu đề là "Phụ nữ ba
mươi mới đẹp", trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm
và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt
bỏ tình yêu
. Và sách nói, phụ nữ càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi
ái tình.


Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.


Phụ nữ ba mươi không yêu nổi người đã
tha thiết yêu khi mười tám.
Hehe Cái này thì VanLy cảm thấy đúng nhất!

Lại khao khát kết hôn với người chồng mà
khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi
phụ nữ đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó
là bởi người phụ nữ ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống,
trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!


Sách nói phụ nữ ba mươi chỉ mơ hai thứ,
chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn.
Phụ nữ ba mươi chỉ có yêu và tiền. Cái này thì với tớ chả đúng lắm. Tớ không thích tiền đến vậy

Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường
là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để
phụ nữ ba mươi tiêu những lo âu vào đó.

Ba mươi là lúc chấp nhận
những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển
lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.


Tôi nghĩ người phụ nữ ba mươi có năng
lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó
khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp
con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may
mắn mà thôi.Đúng quá còn gì!



Phụ nữ ba mươi đã thoát ra được những
viển vông tuổi đôi mươi
. VanLy thấy mình đôi khi vẫn nông nổi như cái thời 16 vậy! 

Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một
khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những
điều có thật trong đời
. Tớ thì khác, tớ vẫn cần lãng mạn, cần ấm áp, và thật nhiều, thật nhiều khoảnh khắc đẹp! Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không
còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người phụ nữ không nhận ra, tuổi đôi mươi
rất ngại tới nhà bạn trai,
tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng
buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi
yêu thích ở lại nhà người yêu.
Như khi phụ nữ đi, điều gì đó còn ở lại. Tớ thấy cũng đung đúng... Tớ còn muốn quên nhiều thứ hơn nữa ở nhà bạn trai kìa! Nhưng chả tìm thấy ông bạn ấy nơi nào cả


Bạn tôi nói, khi chia tay người yêu, đi
khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất không phải là anh bạn trai, mà là
chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ
cam, và với phụ nữ ba mươi, chia tay nhau, thì đàn ông không còn giá
trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy có tiền để bất cứ lúc nào mua
một chai sữa tắm khác như thế.


À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi phụ nữ ba mươi yêu ghét rạch ròi. Tớ cũng vậy đấy. Tớ mà ghét rồi, tớ chẳng thèm nhìn mặt đâu!



Hình như ba mươi là lúc phụ nữ mới bắt đầu cuộc sống đích thực phụ nữ? Điều này thì không phải bàn nữa nhé! Hehe..

                        
   
  
  
  
  
  
  
  
 
 
                                                                                   

Tôi bất giác mỉm cười.


Bất giác liếc trộm mình trong gương

.

Bất giác thấy hình như người ta nói đúng...


Tôi  post bài viết đó lên đây cho mọi người cùng đọc. Và tôi muốn hỏi các bạn một điều rằng: Bạn nghĩ gì về người phụ nữ 30?
Và nếu như có một ai đó mà bạn nhỡ mồm hỏi: Ấy bao nhiêu tuổi rồi?  mà bạn chợt thấy cô ấy lúng túng chưa trả lời bạn... Thì bạn sẽ an ủi cô ấy như thế nào?

                                                  ( Vân Ly - 11/ 20109)


                    
http://image.tin247.com/ngoisao/080902002314-278-857.jpg


Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Sinh nhật mùa Đông




        Hôm nay là một ngày cuối tháng 11. Em đang ngồi giữa cái lạnh se sắt của một ngày mùa Đông. Chẳng hiểu vì sao em yêu mùa Đông đến thế! Trong khi mọi người co ro trong cái lạnh, suýt xoa mỗi khi gió lùa... Thì em mặc nhiên ngồi đây ngóng gió, mái tóc bay tung.
        Mùa Đông trước, khi tóc em còn dài thướt tha. Cũng vào ngày này SN em, em còn ngồi bên Hồ Tây với mái tóc tung bay trong gió.. Em còn vào chùa Trấn Quốc cùng bạn thắp những nén nhang với lòng ngưỡng mộ hồn thiêng sông núi...

   Vậy là chớp mắt đã trở thành mùa Đông cũ!

Mùa Đông này tóc em sợi ngắn sợi dài cũng giống như tâm hồn em vậy, thất thường lúc nắng lúc mưa... Hôm nay, em hình dung ra cái ngày đặc biệt hàng năm của mình rồi. Chắc chắn sẽ là Hoa và Những nụ cười... Những người bạn năm nào cũng thế. Ngày của em vì vậy, em không cô đơn. Em hiểu rằng dù đôi khi mình cảm thấy lạc lõng, nhưng bên cạnh em luôn có những người bạn thật tốt. Và nhóc con của em nữa, ríu rít bên em đủ để em thấy vui và ấm lòng...

          


Ngày tháng êm trôi... Tất cả cứ thế lặng lẽ đi qua. Tiếng khóc, nụ cười, vòng tay thân ái...  Em không thấy mình mỏng manh như vầng trăng khuyết phía cuối chân trời nữa. Em thấy rằng vầng trăng ấy đang khuyết để một ngày, một ngày không xa đây là mấy, trăng ấy sẽ tròn đầy tỏa sáng...

Sáng nay thức dậy sớm để em tiễn một mùa đang trôi.
        Ngày sẽ ngập tràn niềm vui
                Đêm sẽ ngập tràn trong Nhớ...
                      Đông ơi, cứ trôi đi thật chậm
                             Sinh nhật này, em đón một ước mơ...!

Cổ tích cho tuổi 30

Tuổi 30 em không còn như trẻ nhỏ
Sao vẫn ngủ quên hoài trên đôi cánh Peter?
Nàng tiên cá ru biển chiều sóng hát
Hoàng hôn về bát ngát
Cánh buồm ơi, đỏ thắm giấc mơ xưa.

Tuổi 30
Thời gian trôi vội quá
        ... đến không ngờ
Em đánh mất tuổi thơ
Mà ngỡ mình vẫn có!
Cô bé ngày xưa quàng khăn đỏ
Rong chơi cùng gã sói cô đơn
Giọt nước mắt tủi hờn
Có những lần âm thầm rơi ướt má

Tuổi 30 hối hả
Nửa chừng xuân ngần ngại bóng mùa thu

Cổ tích ơi, xa khuất sương mù
Sao vẫn muốn kéo mây về đan áo!
Sao vẫn thấy bồng bềnh trong hư ảo
Có chiếc chổi thần và cậu bé Harry
Có Alice trong xứ sở diệu kỳ
Và có Anh
        ... trong cuộc đời
                ... rất thật!
                                                                  ( Vân Ly - 11/2009)

http://www.thegioihoatuoi.com.vn/photos/tght_306.png

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Khi hai nỗi cô đơn gặp nhau...

http://www.look.yeah1.com/albums/userpics/13412/da05d350a247e4bd.jpg


Em có một nỗi cô đơn
Xôn xao trong thinh lặng
Chỉ một ngọn gió lướt qua cũng đủ để rùng mình...

Đêm hoang lạnh
Em gặp nỗi cô đơn không tên của anh.

Ngọn gió hoang nhẹ nhàng đậu khe khẽ nơi bậu cửa
Không khiến em giật mình
không lạnh.
Miền đất ấy nở hoa
Em biết mình không còn lẻ loi...

Này giấc mơ, thôi đừng thổn thức
Ngóng trông, hy vọng,,, trước mắt mình trĩu nặng hình anh

Này ánh trăng, đêm cô đơn là thế
Đừng vàng thêm nữa những khát khao

Này sương đêm, và cả tiếng dế bờ rào
Đừng hát khúc sầu ca ra rả

Và ngọn gió...khe khẽ thì thầm
Nói: Em đã yêu

Và Anh...
Nơi xa trong căn phòng vắng
Lặng lẽ lòng mình
Anh cũng trĩu nặng hình Em!

                                 ( Vân Ly - 11/2009)

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Xa.

Xa như em đã từng đi
Như em đã từng Yêu

Thôi đừng buồn, đừng mơ, đừng day dứt.
Cuộc đời khuất khúc
Bến ảo giấc hòe

Tìm làm chi
Chờ đợi nữa mà chi

Mặt trời tròn
Mặt trăng tròn
Quả đất tròn

Chỉ có kiếp người là khuyết...


Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

Ẩn dụ

http://giaitrivui.com/news/news_images/06-12-2007/Our_love_will_always_.jpg


    Bên kia là anh
               Quờ tay thôi, là em chạm tới
Khóe mắt cười
Và vầng trán sáng những vì sao...

Nhưng không thể
Đó chỉ là màn hình máy tính
Anh xa cách dặm dài
       Gần thôi,
               mà chẳng thể tới gần hơn.

Bên này là Em
Mắt huyền, môi thắm
Và má lúm xinh xinh giữ lại một nụ cười...
Anh ví em như một ẩn dụ vô hình
Tìm nghĩa này lại lạc sang nghĩa khác
Không thể bước qua...

Bên kia là chân trời nở hoa
Những khoảng sángkhoảng tối cứ đan nhau níu bước
Em lạc đi trong muôn lối lạ - quen

Bên này là quá khứ
Ngủ vùi trong em lâu lắm
Hiện tại hoang mang không biết trốn nơi nào?

Bên kia là tương lai
Gần lắm mà xa xôi quá!
Ảo giác, thực hư
           em lẫn lộn
Bước về đâu xô lệch cả đêm dài...?

                                          ( Vân Ly - 11/2009)





Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Đâu mới là tình cảm thật sự?

                
http://www.saga.vn/Upload/trangx259/ThuTrang/11116003-Hsinh-lop-10.jpg


   Đây là một bài viết của cậu học trò của tôi. Đề bài là: Cái nhìn của em về cuộc sống. Khi đọc đến bài viết của cậu ấy, lần đọc đầu tiên, tôi giật mình. Lần đọc thứ 2 tôi day dứt... Và lần này, tôi đã lặng đi rất lâu trước bài văn ấy. Ngày mai là giờ trả bài, vậy mà tôi vẫn chưa biết phê vào bài văn ấy điều gì. Tôi post bài văn ấy lên đây, để nguyên cả những lỗi sai trong đặt câu và dùng từ của cậu ấy, hy vọng những người bạn của tôi sẽ giúp tôi cảm và hướng cho tôi điều gì nên nhất trước khi trả bài văn ấy lại cho học trò mình. Cậu học trò ấy là Nguyễn Xuân Tùng, HS lớp Toán nâng cao 11A11.

   Đâu mới là tình cảm thật sự?

 
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế gian này có thể một ngày nào đó trở thành kẻ thù quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực vô bờ bến, gửi vào đó bao niềm tin và cả niềm hy vọng rồi cũng có thể là một lũ vô ơn bạc nghĩa.

   Những người gần gũi, thân thiết ta nhất; những người mà ta gửi gắm hạnh phúc và niềm danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ lòng tin cậy và đánh mất sự trung thành với ta. Tiền bạc mà ta có được rồi cũng sẽ mất đi. Nó mất đi đúng lúc ta cần nó nhất. Cũng giống như tiếng tăm của ta vậy; nó sẵn sàng sụp đổ và tiêu tan trong phút chốc bởi hành động dại một giờ. Những kẻ phủ phục, tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên quay ra cắn ta, ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy chỉ có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người ta có được trong cái thế giới ích kỷ này; người bạn không bao giờ bỏ rơi ta; không bao giờ biến thành kẻ vô ơn hay tráo trở, đó chính là con chó của ta.

    Nó luôn ở bên cạnh ta, trong phú quý cũng như lúc bần hàn; khi ta khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da hay giá rét dập vùi; miễn sao được cận kề bên chủ là được. Nó liếm lên những vết thương, những vết trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ cho ta như thể ta là một ông hoàng dù ta chỉ là một gã ăn mày lang thang khắp nẻo đường. Và nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, biến ta thành kẻ tán gia bại sản thân tàn danh liệt, không bạn bè, vô gia cư thì vẫn còn, vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như ánh thái dương trên bầu trời.Và nó chỉ xin ta ân huệ duy nhất là cho nó được đi theo để được bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù.

      Vậy mà nó đã được những gì? Lững thững từng bước một theo ta trên con đường đời đầy gian nan và nguy hiểm. Nó hôn lên bàn tay ta dù khi ấy ta không còn thức ăn gì cho nó. Không cần phải ở trong căn phòng ấm áp, nó nằm vào lòng ta, hay gối lên chân ta để mong ta xoa đầu và vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó trong đêm đông lạnh giá. Và khi trò đời hạ màn; thần chết đến rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh; thì khi ấy; khi tất cả những người thân của ta phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi sẵn sàng sống tiếp cuộc đời của họ. Bên nấm mồ đó; vẫn còn con chó trung thành của ta với đôi mắt ươn ướt khóc than cho chủ.

           Quả thực tôi đã day dứt thật nhiều trước bài văn của cậu học trò ấy. Đó là cái nhìn về cuộc sống của một cậu học trò đang học lớp 11 đó sao? Cậu ấy bề ngoài cũng không có gì nổi bật ngoài dáng cao cao gầy gầy với cặp kính trắng rất dày. Hàng ngày, cậu học trò ấy vẫn ngồi đó nơi góc lớp, âm thầm lắng nghe những lời giảng của cô, cũng giơ tay lên khi có ý kiến gì đó về bài học mà cậu phải tỏ bày... Nhưng hôm nay, tôi hoàn toàn sững sờ bởi một cách nhìn về cuộc sống ấy của học trò.
     Tôi phải phê vào bài làm văn ấy điều gì đây nhỉ?
                   Hãy thử giúp tôi, bạn nhé!

                                                 ( Vân Ly - 11/2009)
 

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Đêm hoang...

                   Đêm nay, nhớ em không ngủ, nước mắt lăn dài, chị viết cho em...

        


           Lặng nghe tiếng đêm
          - Lách cách bàn phím
          - Tích tắc liên hồi... đồng hồ vẫn còn thức
          - Đều đều nhịp tim
     Nghẹn ngào nỗi nhớ, em đã đi xa khuất nẻo chân mây... Chị vẫn lặng ngồi yên trong đêm, đếm giọt thời gian lặng lẽ trôi. Nơi này vắng, lạnh, lòng hoang... Ngọn gió đêm không còn thổi, ngưng lại lắng nghe.
Đêm nay
Tim vỡ
Nỗi nhớ ào về
Thổn thức
giấc dài...
Bản guitar vô thường  hằng nghe trong đêm không đủ ru giấc ngủ.
Ký ức ùa về như sóng, chẳng ngăn nổi mưa rơi...nước mắt của lòng đau...
Tiếng Đêm như tiếng thở dài
Cuộn mình trong đêm, lắng nghe.
 Ngoài kia, gió ngưng lại thổn thức hoài trong nỗi nhớ
Thời gian rảo bước lạnh lùng
Đêm trở mình...
...
Rồi một ngày thôi chúng ta đều mỏi mệt khi ruổi rong một đời mưu cầu những bình an hư ảo và mong nụ cười đến thật tươi. Ta rã rời cuộn mình vào lòng đêm, lặng nghe cô đơn hát lời phụ bạc, kiếp bẽ bàng phụ họa một niềm đau.

Ta chong mắt nhìn đêm trong thinh lặng.
Ai thương ai đang ngồi đó? Người chị khóc thương cho những ngày tháng ngắn ngủi của em mình, vội vã qua mau.
Thương cho linh hồn nẻo xa lạnh vắng
Thương cho kiếp người ngắn, vội, cô liêu.
Ai thương ai, buồn hiu đếm nỗi tịch liêu mà cuộc đời ban tặng?
Ai thương ai sầu tư cô tịch, đắm hồn mình vào cõi hư vô?

Ngoài kia, nhân tình say ngủ, riêng hồn mình đi rong trong bàng hoàng ly biệt.
Tháng ngày ảo ảnh, tựa khói sương, tan - hợp chợ đời.
Từ ly bẽ bàng
Ai giong hồn mình đi hoang trong đêm lạnh khắc tàn?

Và Đêm,
Đêm mơ màng thinh lặng, đất trời đang trở giấc chiêm bao.
Tiếng xe khuya hun hút đêm trường, hồi còi dài hun hút nẻo đường xa.
Đất dường như dài ra trên con đường khát vọng!
Ta còn nghe tiếng thở lòng đêm, trong đêm lặng, ngay tiếng thở của chính mình cũng trở nên lạc điệu!
Khắc khoải đời phù du
Kẻ ở,
Người đi
Cuộc đời thế là xa vạn dặm
Tan tác
Đêm đi hoang với một nỗi chia lìa...

Đêm đi trong thinh lặng, ta lắng nghe đất vươn mình đón nhận màn mưa. Cơn mưa khuya ào ào trên nóc, hăm hở gột rửa bao điều oán than. Hình như là giông bão? Ào ào, lại giá lạnh, lại nghe hồn lang thang, không nơi trú ngụ... Em ơi, nẻo nào về với dương gian? Bóng Mẹ gầy trên con đường cô lẻ. Chị miệt mài đếm ngày tháng dần trôi.
 Nhà vắng.
Tiếng thở dài trong đêm sâu hun hút.
Gió mưa?
 Hay bão tố?
Cũng chỉ là riêng một mà thôi: Nỗi đau muôn đời không che lấp nổi! Cuộc đời buốt giá, tả tơi. Ngồi đây, khum tay đong đầy kỷ niệm... Đêm vẫn dài!

     Đêm nay, ta trở về trong thinh lặng, nghe đất lạnh lẽo ơ hờ mới thấy kiếp người chơi vơi. Người đợi người mòn mỏi đếm thời gian. Mắt nhìn tường vô vọng, lưng tựa bóng đêm im lìm, lòng gối vào cô đơn tàn tạ.
Ta hỏi đời sao người nỡ chia xa? Cơn mưa ký ức đi về. Giấc mơ hoang tàn, kiếp người đa đoan...

  Đêm mệt nhoài trong thinh lặng nghe tiếng đất buồn than.
Nghe phách điệu trần gian theo tiếng người than thở, tiếng thở dài sườn sượt đi vào giấc mơ. Những giấc mơ ngắn dài đi hoài trong kỷ niệm mà tấm lòng chẳng thể tìm về một chút của bình yên.
Cơn mê chập chờn về điều xa xôi vời vợi.
Đêm đi hoang
Tiếng lòng cũng đi hoang

Em ơi, đêm này chị mơ màng điệp khúc
Khóc cho em
Than cho em
Kiếp người ngắn ngủi
Niềm vui dang dở
Giấc mơ lỡ làng
Đêm nay
Chị muốn g
ặp lại em trong những giấc mơ hoang...


Và Em, trong giấc mơ của chị: Áo trắng tinh khôi...

                                                      ( Vân Ly 11/2009)