Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009
Khi hai nỗi cô đơn gặp nhau...
Em có một nỗi cô đơn
Xôn xao trong thinh lặng
Chỉ một ngọn gió lướt qua cũng đủ để rùng mình...
Đêm hoang lạnh
Em gặp nỗi cô đơn không tên của anh.
Ngọn gió hoang nhẹ nhàng đậu khe khẽ nơi bậu cửa
Không khiến em giật mình
không lạnh.
Miền đất ấy nở hoa
Em biết mình không còn lẻ loi...
Này giấc mơ, thôi đừng thổn thức
Ngóng trông, hy vọng,,, trước mắt mình trĩu nặng hình anh
Này ánh trăng, đêm cô đơn là thế
Đừng vàng thêm nữa những khát khao
Này sương đêm, và cả tiếng dế bờ rào
Đừng hát khúc sầu ca ra rả
Và ngọn gió...khe khẽ thì thầm
Nói: Em đã yêu
Và Anh...
Nơi xa trong căn phòng vắng
Lặng lẽ lòng mình
Anh cũng trĩu nặng hình Em!
( Vân Ly - 11/2009)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét