Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Đâu mới là tình cảm thật sự?

                
http://www.saga.vn/Upload/trangx259/ThuTrang/11116003-Hsinh-lop-10.jpg


   Đây là một bài viết của cậu học trò của tôi. Đề bài là: Cái nhìn của em về cuộc sống. Khi đọc đến bài viết của cậu ấy, lần đọc đầu tiên, tôi giật mình. Lần đọc thứ 2 tôi day dứt... Và lần này, tôi đã lặng đi rất lâu trước bài văn ấy. Ngày mai là giờ trả bài, vậy mà tôi vẫn chưa biết phê vào bài văn ấy điều gì. Tôi post bài văn ấy lên đây, để nguyên cả những lỗi sai trong đặt câu và dùng từ của cậu ấy, hy vọng những người bạn của tôi sẽ giúp tôi cảm và hướng cho tôi điều gì nên nhất trước khi trả bài văn ấy lại cho học trò mình. Cậu học trò ấy là Nguyễn Xuân Tùng, HS lớp Toán nâng cao 11A11.

   Đâu mới là tình cảm thật sự?

 
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế gian này có thể một ngày nào đó trở thành kẻ thù quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực vô bờ bến, gửi vào đó bao niềm tin và cả niềm hy vọng rồi cũng có thể là một lũ vô ơn bạc nghĩa.

   Những người gần gũi, thân thiết ta nhất; những người mà ta gửi gắm hạnh phúc và niềm danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ lòng tin cậy và đánh mất sự trung thành với ta. Tiền bạc mà ta có được rồi cũng sẽ mất đi. Nó mất đi đúng lúc ta cần nó nhất. Cũng giống như tiếng tăm của ta vậy; nó sẵn sàng sụp đổ và tiêu tan trong phút chốc bởi hành động dại một giờ. Những kẻ phủ phục, tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên quay ra cắn ta, ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy chỉ có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người ta có được trong cái thế giới ích kỷ này; người bạn không bao giờ bỏ rơi ta; không bao giờ biến thành kẻ vô ơn hay tráo trở, đó chính là con chó của ta.

    Nó luôn ở bên cạnh ta, trong phú quý cũng như lúc bần hàn; khi ta khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da hay giá rét dập vùi; miễn sao được cận kề bên chủ là được. Nó liếm lên những vết thương, những vết trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ cho ta như thể ta là một ông hoàng dù ta chỉ là một gã ăn mày lang thang khắp nẻo đường. Và nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, biến ta thành kẻ tán gia bại sản thân tàn danh liệt, không bạn bè, vô gia cư thì vẫn còn, vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như ánh thái dương trên bầu trời.Và nó chỉ xin ta ân huệ duy nhất là cho nó được đi theo để được bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù.

      Vậy mà nó đã được những gì? Lững thững từng bước một theo ta trên con đường đời đầy gian nan và nguy hiểm. Nó hôn lên bàn tay ta dù khi ấy ta không còn thức ăn gì cho nó. Không cần phải ở trong căn phòng ấm áp, nó nằm vào lòng ta, hay gối lên chân ta để mong ta xoa đầu và vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó trong đêm đông lạnh giá. Và khi trò đời hạ màn; thần chết đến rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh; thì khi ấy; khi tất cả những người thân của ta phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi sẵn sàng sống tiếp cuộc đời của họ. Bên nấm mồ đó; vẫn còn con chó trung thành của ta với đôi mắt ươn ướt khóc than cho chủ.

           Quả thực tôi đã day dứt thật nhiều trước bài văn của cậu học trò ấy. Đó là cái nhìn về cuộc sống của một cậu học trò đang học lớp 11 đó sao? Cậu ấy bề ngoài cũng không có gì nổi bật ngoài dáng cao cao gầy gầy với cặp kính trắng rất dày. Hàng ngày, cậu học trò ấy vẫn ngồi đó nơi góc lớp, âm thầm lắng nghe những lời giảng của cô, cũng giơ tay lên khi có ý kiến gì đó về bài học mà cậu phải tỏ bày... Nhưng hôm nay, tôi hoàn toàn sững sờ bởi một cách nhìn về cuộc sống ấy của học trò.
     Tôi phải phê vào bài làm văn ấy điều gì đây nhỉ?
                   Hãy thử giúp tôi, bạn nhé!

                                                 ( Vân Ly - 11/2009)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét