Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Đêm hoang...

                   Đêm nay, nhớ em không ngủ, nước mắt lăn dài, chị viết cho em...

        


           Lặng nghe tiếng đêm
          - Lách cách bàn phím
          - Tích tắc liên hồi... đồng hồ vẫn còn thức
          - Đều đều nhịp tim
     Nghẹn ngào nỗi nhớ, em đã đi xa khuất nẻo chân mây... Chị vẫn lặng ngồi yên trong đêm, đếm giọt thời gian lặng lẽ trôi. Nơi này vắng, lạnh, lòng hoang... Ngọn gió đêm không còn thổi, ngưng lại lắng nghe.
Đêm nay
Tim vỡ
Nỗi nhớ ào về
Thổn thức
giấc dài...
Bản guitar vô thường  hằng nghe trong đêm không đủ ru giấc ngủ.
Ký ức ùa về như sóng, chẳng ngăn nổi mưa rơi...nước mắt của lòng đau...
Tiếng Đêm như tiếng thở dài
Cuộn mình trong đêm, lắng nghe.
 Ngoài kia, gió ngưng lại thổn thức hoài trong nỗi nhớ
Thời gian rảo bước lạnh lùng
Đêm trở mình...
...
Rồi một ngày thôi chúng ta đều mỏi mệt khi ruổi rong một đời mưu cầu những bình an hư ảo và mong nụ cười đến thật tươi. Ta rã rời cuộn mình vào lòng đêm, lặng nghe cô đơn hát lời phụ bạc, kiếp bẽ bàng phụ họa một niềm đau.

Ta chong mắt nhìn đêm trong thinh lặng.
Ai thương ai đang ngồi đó? Người chị khóc thương cho những ngày tháng ngắn ngủi của em mình, vội vã qua mau.
Thương cho linh hồn nẻo xa lạnh vắng
Thương cho kiếp người ngắn, vội, cô liêu.
Ai thương ai, buồn hiu đếm nỗi tịch liêu mà cuộc đời ban tặng?
Ai thương ai sầu tư cô tịch, đắm hồn mình vào cõi hư vô?

Ngoài kia, nhân tình say ngủ, riêng hồn mình đi rong trong bàng hoàng ly biệt.
Tháng ngày ảo ảnh, tựa khói sương, tan - hợp chợ đời.
Từ ly bẽ bàng
Ai giong hồn mình đi hoang trong đêm lạnh khắc tàn?

Và Đêm,
Đêm mơ màng thinh lặng, đất trời đang trở giấc chiêm bao.
Tiếng xe khuya hun hút đêm trường, hồi còi dài hun hút nẻo đường xa.
Đất dường như dài ra trên con đường khát vọng!
Ta còn nghe tiếng thở lòng đêm, trong đêm lặng, ngay tiếng thở của chính mình cũng trở nên lạc điệu!
Khắc khoải đời phù du
Kẻ ở,
Người đi
Cuộc đời thế là xa vạn dặm
Tan tác
Đêm đi hoang với một nỗi chia lìa...

Đêm đi trong thinh lặng, ta lắng nghe đất vươn mình đón nhận màn mưa. Cơn mưa khuya ào ào trên nóc, hăm hở gột rửa bao điều oán than. Hình như là giông bão? Ào ào, lại giá lạnh, lại nghe hồn lang thang, không nơi trú ngụ... Em ơi, nẻo nào về với dương gian? Bóng Mẹ gầy trên con đường cô lẻ. Chị miệt mài đếm ngày tháng dần trôi.
 Nhà vắng.
Tiếng thở dài trong đêm sâu hun hút.
Gió mưa?
 Hay bão tố?
Cũng chỉ là riêng một mà thôi: Nỗi đau muôn đời không che lấp nổi! Cuộc đời buốt giá, tả tơi. Ngồi đây, khum tay đong đầy kỷ niệm... Đêm vẫn dài!

     Đêm nay, ta trở về trong thinh lặng, nghe đất lạnh lẽo ơ hờ mới thấy kiếp người chơi vơi. Người đợi người mòn mỏi đếm thời gian. Mắt nhìn tường vô vọng, lưng tựa bóng đêm im lìm, lòng gối vào cô đơn tàn tạ.
Ta hỏi đời sao người nỡ chia xa? Cơn mưa ký ức đi về. Giấc mơ hoang tàn, kiếp người đa đoan...

  Đêm mệt nhoài trong thinh lặng nghe tiếng đất buồn than.
Nghe phách điệu trần gian theo tiếng người than thở, tiếng thở dài sườn sượt đi vào giấc mơ. Những giấc mơ ngắn dài đi hoài trong kỷ niệm mà tấm lòng chẳng thể tìm về một chút của bình yên.
Cơn mê chập chờn về điều xa xôi vời vợi.
Đêm đi hoang
Tiếng lòng cũng đi hoang

Em ơi, đêm này chị mơ màng điệp khúc
Khóc cho em
Than cho em
Kiếp người ngắn ngủi
Niềm vui dang dở
Giấc mơ lỡ làng
Đêm nay
Chị muốn g
ặp lại em trong những giấc mơ hoang...


Và Em, trong giấc mơ của chị: Áo trắng tinh khôi...

                                                      ( Vân Ly 11/2009)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét