Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010
Giấc mơ...
Bên này là Em
...như một ẩn dụ vô hình
Tìm nghĩa này lại lạc sang nghĩa khác
Không thể bước qua...
Bên kia là chân trời nở hoa
Những khoảng sáng và khoảng tối cứ đan nhau níu bước
Em lạc đi trong muôn lối lạ - quen
Bên kia là tương lai
Gần
lắm mà xa xôi quá!
Ảo giác,
thực hư
em
lẫn lộn
Bước về đâu xô lệch cả đêm dài...?
( Vân Ly - 11/2009)
Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010
Tự sự... không phải cho riêng mình.
khi sóng lòng em cuộn chảy...
Định mệnh cuộc đời đâu chỉ đếm bằng gang tay,
Bằng nước mắt vắn dài đêm thưa vắng
Anh chỉ biết nói với em rằng
Đường đời còn nhiều chông gai, bão tố
Có lúc sương giăng, mưa đổ, bão cuồng
Hãy bước đi bằng cả lý trí, niềm tin
Em thấy không ?
Núi cao nhưng có khi chìm dưới nước,
Con đò trôi cũng biết ghé tìm bờ...
Đường đời thì bộn bề tấp nập
Có thể vô tình ta sẽ để mất nhau
Biết là sẽ có lúc phải đau...
Nhưng tay không rớm máu
thì làm sao có hoa hồng ?!
Giữa trống không hiu quạnh
Nhiều thứ còn biết ghé vào nhau để sống...
Chẳng lẽ mình không bằng cây cỏ sao em ?
Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2010
Quà tặng từ một người bạn (3)
NÚI XANH 06:40 23-5-2010
Tặng em và tất cả các
bạn Thái Nguyên.
--------------------
Thái Nguyên... Chiều nhẹ
rơi...
Em... tựa vầng mây trôi,
Em... như ngọn gió thổi,
Em... là ánh sao trời
Ước được làm mặt hồ xanh
!
Để đọng lại long lanh
đáy nước,
Ánh mắt, nụ cười,
Cùng tấm lòng thơm thảo
Rồi ước ao,
Rồi khát khao...
Hẹn nhé Thái Nguyên ơi
!!!
Vậy là những người bạn Thái Nguyên đã phải ngậm ngùi chia tay với anh Núi Xanh sau mấy ngày anh lên Thái Nguyên công tác. Thời gian gặp gỡ chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng đọng lại trong lòng mỗi người là bao nhiêu kỷ niệm thân thương, khó có thể phai mờ!
VL xin được nhận tấm lòng của anh gửi trong lời thơ mộc mạc thiết tha! Chúc anh lên đường bình an, chân cứng đá mềm để tiếp tục những hành trình mới với ắp đầy yêu thương ở phía trước của con đường...
Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010
Hồ trên Núi.
Núi... núi...
Thuyền... thuyền...
Mây... mây...
Nước... nước...
Thuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơi
Ai đắp đập ?
Ai phá núi ?
Cho hồ nước đầy là mặt gương soi
Non xanh mà nước biếc
Khoan nhặt mái chèo
Nhìn bóng chiều in ngấn nước
Ta nhìn đất trời một dòng nghiêng soi
Nghe tiếng rừng
Nghe tiếng suối xôn xang mái chèo nhịp đời sinh sôi
Thuyền về mà bến mới
Cá nặng lưới đầy...
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên lắng nghe giai điệu mượt mà ấy thì Anh đã mong muốn sẽ có một ngày nào đó thật gần, đặt chân đến miền đất của trời, của mây, của sông, của núi, của lãng đãng khói sương, của huyền thoại một tình yêu nơi vùng hồ trên núi...
Và niềm vui như oà vỡ khi những người bạn Thái Nguyên được đón anh trong một buổi chiều nắng đẹp với những ngọn gió mát lành thổi lộng cả một miền đất trung du ngát hương chè...
(Anh Núi Xanh và những nghệ nhân người Chăm trong đoàn công tác đến Thái Nguyên, chụp cùng với VL và VC)
Nụ cười dành cho miền đất của huyền thoại một tình yêu!
Phút yên lặng ngắm nhìn thành phố trung du qua một khuôn hình...
Cafe...
và Gió...
và những người bạn...
( Với Kitty này!)
Với mẹ con VânLy
Với Vũ Chi
Với Sao Băng xinh đẹp!
Và trả nợ Hải Vân
..................................................................................................................................................................
Thật khó có thể kể lại được niềm vui của ngày hội ngộ. Mọi chuyện cứ lẫn lộn vì cười nhiều quá. VL chỉ còn nhớ rõ nhất là tiếng hát và những nụ cười mà thôi!
Đêm nay ngồi viết một chút thật mộc mạc thôi tặng anh Núi Xanh, tặng cho chính mình một entry kỷ niệm. Nhớ mãi những phút giây của chân tình... Anh Núi Xanh và những người bạn Thái Nguyên!