(Entry mộc mạc viết vội trong đêm tặng anh Núi Xanh, tặng blogger Thái Nguyên và tặng cho chính mình...)
Núi... núi...
Thuyền... thuyền...
Mây... mây...
Nước... nước...
Thuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơi
Ai đắp đập ?
Ai phá núi ?
Cho hồ nước đầy là mặt gương soi
Non xanh mà nước biếc
Khoan nhặt mái chèo
Nhìn bóng chiều in ngấn nước
Ta nhìn đất trời một dòng nghiêng soi
Nghe tiếng rừng
Nghe tiếng suối xôn xang mái chèo nhịp đời sinh sôi
Thuyền về mà bến mới
Cá nặng lưới đầy...
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên lắng nghe giai điệu mượt mà ấy thì Anh đã mong muốn sẽ có một ngày nào đó thật gần, đặt chân đến miền đất của trời, của mây, của sông, của núi, của lãng đãng khói sương, của huyền thoại một tình yêu nơi vùng hồ trên núi...
Và niềm vui như oà vỡ khi những người bạn Thái Nguyên được đón anh trong một buổi chiều nắng đẹp với những ngọn gió mát lành thổi lộng cả một miền đất trung du ngát hương chè...
(Anh Núi Xanh và những nghệ nhân người Chăm trong đoàn công tác đến Thái Nguyên, chụp cùng với VL và VC)
Nụ cười dành cho miền đất của huyền thoại một tình yêu!
Phút yên lặng ngắm nhìn thành phố trung du qua một khuôn hình...
Cafe...
và Gió...
và những người bạn...
( Với Kitty này!)
Với mẹ con VânLy
Với Vũ Chi
Với Sao Băng xinh đẹp!
Và trả nợ Hải Vân
..................................................................................................................................................................
Thật khó có thể kể lại được niềm vui của ngày hội ngộ. Mọi chuyện cứ lẫn lộn vì cười nhiều quá. VL chỉ còn nhớ rõ nhất là tiếng hát và những nụ cười mà thôi!
Đêm nay ngồi viết một chút thật mộc mạc thôi tặng anh Núi Xanh, tặng cho chính mình một entry kỷ niệm. Nhớ mãi những phút giây của chân tình... Anh Núi Xanh và những người bạn Thái Nguyên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét