Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Lan man...





          
       Thế là lại sắp đến No-en. Trong tiết lạnh ngày đông, em lang thang trên những con phố quen trong thành phố nhỏ của mình và cảm nhận thấy quanh mình một bầu không khí rộn ràng... Sắc đỏ của những quầy bán đồ lưu niệm, sắc xanh của những tán thông cũng tràn khắp ngoài mặt phố... Và đêm, khi thành phố nhỏ của em lên đèn, em thấy nhiều lắm ánh đèn màu nhấp nháy thứ ánh sáng tinh nghịch! Con gái nhỏ reo vui bên em khi nó thấy một ông già No-en trong quầy hàng vẫy tay với nó... Nụ cười con trẻ giòn tan khiến em có cảm giác vui lây!

    Em thi thoảng cùng con lang thang như thế ngắm nhìn thành phố về đêm. Ánh đèn loang loáng, ai đó bấm còi trêu ghẹo, ai đó quen nhấp nháy xi-nhan chào mẹ con em... Và điều duy nhất em có thể làm lúc này là mỉm cười đón nhận và nắm chặt tay cô nhóc 7 tuổi của mình.

      


   Về đêm, thành phố thật đẹp!
Con đường như rộng hơn!
Những cột nước trên đài phun nước trung tâm Tp như đang nhảy múa trong vũ điệu cuồng say. Mặc dù lòng em không mấy vui vì những áp lực cuộc sống ban ngày, nhưng khi nghe tiếng nhóc con cười, em thấy lòng dịu lại.

            


   Về thôi con!
Đáp lại cái lắc tay và lời nói khẽ của em, cô nhóc ấy phụng phịu luyến tiếc...
Lại bước những bước chân thong thả trở về.
Đường về ngắn thôi nhưng phải đi qua ngõ nhỏ khá ngoằn ngoèo. Em cũng yêu con đường nhỏ này vì nó tĩnh lặng... Bất chợt giật mình và thấy xáo động trong tâm hồn khi giai điệu em vừa nghe lại là giai điệu của Bài thánh ca buồn!

Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
Áo trắng em bay như cánh thiên thần
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân
     ....................
Lời nguyện mình Chúa có nghe không
Sao bây giờ mình hoài xa vắng
Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu ...


         Những ai đã từng yêu trong mùa giá lạnh, hẳn không thể thờ ơ khi lặng nghe bài hát buồn này. Nỗi buồn trong bài hát là một nỗi buồn thật đẹp. Nó không truyền cho người nghe cảm giác chới với hay tuyệt vọng mà nó lại hướng đến sự hồi sinh.

        Em vẫn bước những bước ngắn và thật chậm để đợi đôi chân của yêu thương nhỏ xinh bên cạnh mình. Những câu hỏi lý lắc của con nhóc cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của em về giai điệu cũ...

         Vượt qua khúc quanh kia là nhà mình đó!

                                      Cõi bình yên...

     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét