Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Viết cho Em

          Mẹ kể với chị, ngày mẹ sinh em, hôm đó trăng sáng lắm. Trai mồng một - gái hôm Rằm... vậy mà em là trai, lại nhằm đúng ngày Rằm mà chào đời! Có lẽ vì thế, em tôi có đôi mắt to và buồn mênh mang!
          Hôm nay trăng cũng sáng lắm em ơi!
       Chỉ vài ngày nữa thôi là tới trung thu rồi.
   Vậy mà em của chị vẫn thiêm thiếp trên giường bệnh.
Đôi mắt em nhắm nghiền giấu nỗi đau của những cơn quặn thắt lại cho riêng mình.
           Khi gõ những dòng chữ này, chị thấy mắt mình nhòa lệ...
         Những ngày qua - hơn 2 tháng em phát bệnh, chị đã cố gắng ghìm nỗi đau, giấu đi những giọt nghẹn ngào để ở bên em, cười và nói cho em quên bớt những đớn đau...
       Nhưng đêm nay, chị không thể kìm lòng mình được nữa... Chứng kiến những cơn đau hành hạ em. Nhìn thấy cơ thể gầy gò của em gồng lên trước những cơn quặn thắt...nước mắt chị lại tuôn rơi không thể nào ngừng...
       
                              


                      Em trai của chị mới 27 tuổi thôi.
            Em còn trẻ lắm. Em còn chưa thèm dẫn bất cứ một cô bạn gái nào về ra mắt chị...
      Vậy mà sao số phận nghiệt ngã lại bắt em mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này?
     Em nói với chị trong những cơn đau: Rằng chị ơi Em không hối tiếc. Em đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi kể từ khi Cha ra đi. Em chỉ thương Mẹ và Chị thôi...
      
Cha của chúng mình cũng mắc phải căn bệnh Ung thư quái ác, và tại sao lại không phải là chị? Mà lại là Em phải chịu di truyền chính căn bệnh khủng khiếp này? Hàng bao nhiêu lần chị không nhớ rõ nữa, chị đứng trước bàn thờ Cha. Chị nói với Cha hãy phù hộ cho Em thoát khỏi nỗi đau đớn giày vò của bệnh giai đoạn cuối cùng...

           Và Cha đã phù hộ, em đã giảm đi thật nhiều nỗi đau đớn...
        Nhưng Cha không thể chữa lại mệnh trời phải không em!

                           Em lại đau
          Từ đêm qua, Em lại vật vã với những cơn đau
    Chị bên em, vẫn cười, vẫn nói, vẫn kể cho em nghe những câu chuyện về trường về lớp, về nghề nghiệp của chị em mình...
     Em đã cười. Và chị thấy nụ cười ấy của em là nụ cười đẹp nhất. Nụ cười vượt lên trên nỗi đau! Chị ước sao mình có thể san sẻ cùng em những cơn đau ấy. Nhưng sự thật là: Vất vả có thể sẻ chia, gian khổ cùng nhau gánh vác; nhưng bệnh tật thì không ai có thể gánh thay ai! Nghiệt ngã quá ông trời ơi khi bắt em tôi phải chịu đựng ngày qua ngày với những đớn đau như thế!

            Nhìn em nằm đó.
       Dáng người khẳng khiu
   Đôi mắt to nhắm nghiền lại không muốn thấy Mẹ và Chị đau buồn trước căn bệnh của mình...
 Chị lặng lẽ đi thắp hương cho Cha. Cha ơi, xin Cha hãy phù hộ cho Em thêm nghị lực...

          Nghẹn ngào trong nước mắt, chị viết những dòng này cho Em...
                 Đêm sẽ rất dài phải không Em trai của chị?
                         Đêm nay Chị sẽ lại thức bên Em.

    Chị sẽ kể cho em nghe câu chuyện ngày xưa của chị em mình...
          Những ký ức dịu êm của tuổi thơ Hạnh phúc sẽ ru em ngủ.
                  Và trong cơn đau, chị biết, em vẫn có thể cười, phải không em?

                                                                              ( Vân Ly - 09/2009)

                     


                    


                   


                   



                 


                


      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét