Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Gửi tới người ghét Thái Nguyên của tôi!

                 Thái Nguyên của tôi

    Có những buổi sáng mùa xuân mưa bụi. Thành phố sáng bừng lấp lánh. Mưa lây phây. Từng giọt ngọc giọt ngà mơn man da thịt. Mưa thấm bờ môi ngọt lịm. Mưa ướt vai gầy lang thang trên phố nhỏ... Hỏi người rằng: Có nơi nào mưa ngọt lành đến thế không?
    Có những hoàng hôn sông Cầu. Nước trườn êm như gió thoảng. Dưới bến cát, bóng cây lờ mờ trong sương khói. Và ánh nắng chiều se sẽ đậu xuống mặt sông... Lời thầm thì hoàng hôn sông Cầu liệu mấy ai đọc được?
    Có những đêm trăng vàng sương thu lạnh. Trăng trung du e ấp như cô bé mười lăm lần đầu mặc áo dài. Ánh trăng tha thướt chảy khắp đồi chè, luồn vào từng gân lá. Những làn sương thu mỏng mảnh tơ trời, dệt sáng không gian. Liệu có kẻ nào được những sợi tơ trăng đan dệt khắp người như vậy?
    Thái Nguyên của tôi!
    Có biết bao cuộc đời đã trôi dạt về đây. Người Hà Thành tránh cơn binh lửa, neo đậu nơi bến sông Cầu, mở sáng quê hương mới. Người đồng bằng đi tìm cuộc mưu sinh, bất ngờ bị hương chè níu lại. Người miền cao đi xuống phồn hoa ba mươi sáu phố phường, ngây ngất trước những mặt trời xanh xòe nghiêng từ tán cọ, cắm rễ lại vùng đồi núi trung du...
    Thành phố của tôi dựa lưng vào núi. Người Thái Nguyên đi một bước tới Thủ đô. Đi lên nửa bước là tới núi. Bước hai bước là chạm vào biên ải. Bước ba bước sẽ lẫn vào mây trời...
    Người Thái Nguyên mang tâm hồn của gió, của sông. Tâm hồn người Thái Nguyên gần gũi và bí ẩn như hương chè, hương đất trung du. Thân thương, cởi mở biết bao, nhưng muốn hiểu sâu thì không phải tri âm không dễ chút nào!
        Tôi yêu mảnh đất này, bởi nơi này tôi được sinh ra, tôi lớn làm người!
                                  Hãy thử lắng nghe, hãy thử cảm nhận, và hãy biết yêu thương!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét