Cọ đêm ơi ! Mưa to thế sao anh vẽ được Này những mảng màu Nhoè nhoẹt nước Loang... Bên gờ bóng tối Nửa bờ môi mím chặt Ánh mắt ấy trôi mãi về đâu ?
Cọ đêm ! Lửa vẫn sáng bập bùng đáy mắt Niềm tin không sũng nước bao giờ Cọ thì thầm với ai ngoài kia Về những tảng đêm Ướt lạnh ?
Đêm dài lắm Những khoảng sáng dưới tay anh bé nhỏ Lửa mắt anh đủ thắp sáng đêm đen ?
Ngoài kia gió, ngoài kia mưa Còn dưới tay anh Đêm chảy ra những ngọc những ngà Nối nhau Sũng ướt Trắng trời Cuốn vòng lấy khoảng tối Và dệt áo anh Lung linh sáng...
Hoạ sĩ ơi Bức tranh anh vẽ trong đêm lại bắt đầu những nét đầu tiên! (Vân Ly - 02/2010)