Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ ta để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
Bùi Minh Quốc - Khúc ca nhỏ dành cho cuộc đời!
Bài thơ như một chiêm nghiệm lặng lẽ mà sâu sắc về đời sống!
Ta là ai?
Là anh hay là em không biết nữa!
Đọc bài thơ trong một hoàn cảnh đặc biệt, cũng thấy lòng mình day dứt
khôn nguôi. Bài thơ ấy muốn nói hộ những người trong cuộc: Anh và em đã từng quen nhau, rất thân quen
với nhau đấy, nhưng vì những lý do rất không đâu nên không cùng bên
nhau đi suốt chặng đường đời... Để rồi mỗi khi nhớ lại, mới chợt hiểu
ra rằng người ấy vĩnh viễn không thuộc về ta nữa! Từ đấy, có thể nghĩ
ngợi xa hơn: Cuộc sống này vốn chứa đầy những ngẫu nhiên, những tình
cờ; có khi sẽ là của nhau đấy, nhưng có khi lại mãi mãi lạc mất nhau;
có khi không là của nhau mà lại phải chịu đựng nhau đến suốt cả một đời
người dài đằng đẵng... Giá như được bắt đầu lại từ đầu! Đấy mới chính
là gương mặt thực của cuộc đời này.
Một bài thơ tứ tuyệt kiệm chữ, kiệm lời, mà để lại trong tôi bao ấn tượng.
Như một sự thức tỉnh.
Như một nỗi ngậm ngùi...
( Vân Ly - 01/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét