Con sóng khóc mãi và khóc mãi Không ai dỗ nín nổi Biển còn xa. Hoàng hôn sắp tắt rồi. Đành lau nước mắt giữa đất và trời Bằng chiếc khăn tay nắng!
Bên bờ này lở bao nhiêu ước mơ Bên bờ kia bồi bấy nhiêu khát vọng Sóng chồm lên cố níu mặt trời Giọt lệ mấy vạn năm tuổi tác Vẫn trong lành như thuở mới đôi mươi!
Biển còn xanh không? Biển còn mặn không? Vừa khóc nấc lên Sóng đã thiu thiu ngủ miết Kéo tấm chăn khói sương che già cũ mặt mình Rồi lại oà lên
Sau mấy ngày đi làm thi căng thẳng và mệt mỏi, tôi trở về nhà và nhận được những dòng đầy tâm trạng của bạn. Đọc xong, cảm thấy thương bạn hơn bao giờ hết, người bạn luôn gói mình trong nỗi cô độc của tôi ạ! Hãy luôn bình an bạn nhé! Lúc nào tôi cũng tin bạn, lắng nghe bạn nói!
Bỏ HN ngột ngạt vài hôm, lên TN uống rượu trên bản với tôi và các bạn TN, bạn nhé!
Và đây là lá thư mà Toàn đã viết cho tôi trong đêm hôm ấy!
Gửi Vân! Hà Nội 4.6.2010
Vân ạ! Đêm nay tôi không tài nào ngủ được ! Tôi nhớ tất cả mọi kỷ niệm tôi chưa già sao bây giờ hay nghĩ về chuyện ngày xưa vậy ! Nói thật nhé : Cuộc sống này có quá nhiều nỗi đau tôi ước ao sao mình là người vô cảm .....Để không phải bao giờ nói hai chữ " Giá như ....."
Nhưng thật ra tôi không thể làm thế được, trời sinh ra tôi vốn đã là người đa cảm, ai hay đa cảm thường khổ. Đã có lần tôi nói với Vân như vậy, hạnh phúc hay đau khổ là do mình! Tôi cũng không bao giờ oán trách số phận hay vin vào một điều gì đó để làm cho mình thanh thản hơn, đó không phải là liều doping giúp tôi được lúc này Vân ạ. Tôi cứ ở bên trang blog của bạn; lần dở đọc lại từ đầu tất cả. tôi đã dừng lại rất lâu ở entry Hồ trên núi của bạn, đọc lại comment của tất cả mọi người và cả của tôi với tấm ảnh ngôi chùa cổ ở Hồ Núi Cốc, tôi thấy thật thanh thản, thanh thản đến lạ kỳ! Hành trang tôi đi sẽ thật đơn điệu, vô nghĩa nếu không có chuyến về thăm bạn và mảnh đất Thái Nguyên. Tuy thời gian thật ngắn ngủi chưa đủ để nói hết những yêu thương, tôi vẫn thấy ấm áp. Và thật lạ: Thái Nguyên đón tôi như một người bạn tri âm lâu ngày gặp lại!
Tôi cứ thắc mắc với bạn hoài về cái câu mọi người vẫn nói rằng: "Thái vẫn còn Nguyên là gì?" Bạn chỉ mỉm cười không nói gì... Anh Thắng cũng chỉ mỉm cười, cô Lê Loan cũng vậy, chỉ cười, cả Sao Băng cũng chỉ cười... Tôi cứ mang them cái thắc mắc ngây ngô không lời giải đáp ấy về với đất kinh thành phồn hoa náo nhiệt, và có đôi khi tôi đã quên mất trong những nẻo đường mưu sinh, trong những vật vã khóc cười của những thói đời đen bạc! Tôi đã quên mất rằng mình đã từng có một câu hỏi mà chưa ai giải đáp, chưa có một câu trả lời thoả đáng. Và đêm nay, tôi đọc lại những entry của bạn, tôi lại nghe lại bài hát Hồ trên núi, nhìn vào tấm ảnh ngôi chùa cổ trong bảng lảng sương chiều mà thấy nhớ và thèm cái cảm giác được ngồi lại với mọi ngườì trên tầng thượng của khách sạn Dòng sông xanh. Thèm được uống cạn đêm với anh bạn Hoaminhthang, được ngồi ngắm đêm đang tan dần trên dòng sông Cầu thơ mộng! Thèm được ngắm đôi mắt biết cười đẹp đến mê muội của chị TD, thèm được nhìn chị Bảo Thương lúc nào cũng ẩn mình lắng nghe mọi người, thèm tất cả những không khí thân thuộc ấy. Yêu thương là có thật!
Ở Thái Nguyên, tôi đã được gặp những người bạn tri âm, ở đó, tôi không phải gồng mình lên để chống trả lại những nỗi cô đơn bạc nhược của mình! Và đêm nay, tôi chợt nhận ra rằng câu trả lời đã có ngay trong cái cảm giác thèm được ngồi cùng mọi người giữa đêm Thái Nguyên đầy tình - chữ TÌNH viết hoa đó Vân ạ! Bây giờ nếu bạn gặp tôi, hay mọi người gặp tôi, tôi cũng không khi nào hỏi nữa, rằng : Tại sao Thái vẫn còn Nguyên? Hỏi làm gì vì tôi đã tìm ra câu trả lời rồi Vân ạ, đấy chính là nỗi nhớ thương mảnh đất Thái Nguyên vẫn còn nguyên vẹn trong tôi lúc này. Nhớ thương rất nhiều nhưng cái quan trọng hơn cả là niềm nhớ thương cái TÌNH của con người đất Thái giúp tôi hiểu rõ hơn cả là ở đâu đó trên trần gian đầy những xảo trá mưu mô vô tình này, tôi vẫn có thể tin vào cái mà người ta lúc này trong thời buổi kim tiền này không có ai tin, coi như một thứ xa xỉ, đó là chữ TÌNH BẠN. Tôi tôi đã tin khi có bạn Vân ạ! Tôi đã tin khi gặp anh Thắng, Sao Băng, gặp chị Vũ Chi, cô Lê Loan, cô Hải Vân, chị TD, chị Bảo Thương, chị Vân Anh... Gặp mọi người, tôi thấy mình tìm lại được niềm tin và những giá trị đã mất .
Để rồi khi tôi biết khi tôi cần nhất bạn vẫncòn lắng nghe tôi, chỉ đơn giản với một tin nhắn: " Đừng suy nghĩ nhiều, cố lên ông ạ! Tôi luôn ở bên cạnh ông!" Vân ạ, tôi đã mang ơn rất nhiều người cả về vật chất và tinh thần, và chưa khi nào tôi đáp trả được, dù chỉ một lời nói CẢM ƠN. Tôi, chính tôi cũng đã phụ bạc, nhưng chưa khi nào tôi nói được lời xin lỗi.
Hôm nay, tôi muốn nói với bạn rằng:
"CẢM ƠN BẠN RẤT NHIỀU!"
Anh Hoaminhthang đã nói với tôi một câu rằng: "Em hãy nhớ rằng nếu ai giúp em một giọt nước, em hãy trả lại bằng cả dòng sông..."
Giờ này chắc bạn đã ngủ? Hãy luôn có giấc ngủ bình yên Vân nhé! Tôi tin vào bạn, và HẠNH PHÚC sẽ đến với bạn!