Tặng Anh!
Con sóng khóc mãi và khóc mãi
Không ai dỗ nín nổi
Biển còn xa.
Hoàng hôn sắp tắt rồi.
Đành lau nước mắt giữa đất và trời
Bằng chiếc khăn tay nắng!
Bên bờ này lở bao nhiêu ước mơ
Bên bờ kia bồi bấy nhiêu khát vọng
Sóng chồm lên cố níu mặt trời
Giọt lệ mấy vạn năm tuổi tác
Vẫn trong lành như thuở mới đôi mươi!
Biển còn xanh không? Biển còn mặn không?
Vừa khóc nấc lên
Sóng đã thiu thiu ngủ miết
Kéo tấm chăn khói sương che già cũ mặt mình
Rồi lại oà lên
Khóc cho biển xanh
Khóc cho những dòng sông tù hãm
Có con sóng suốt đời mơ biển...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét