Trưa nay, đi đón con gái ở lớp học thêm về, vừa về tới nhà thì từ cặp sách của con tôi xổ tung ra rất nhiều quân bài tú siêu nhân (những miếng giấy nhỏ in hình siêu nhân mà lũ trẻ con rất thích). Tôi nhìn con, nó bối rối xịu mặt xuống:
Con xin lỗi mẹ, mẹ tha lỗi cho con! Tôi vẫn không nói gì, và cũng như mọi lần mắc những lỗi mà tôi không thèm nói gì(
con tôi tự ý thức được những lỗi mà tôi nhắc nhở ngay là lỗi nhỏ, còn những lỗi mà tôi chưa lên tiếng ngay lúc đó là những lỗi lớn), nó vội vàng đi lên phòng, ngồi vào bàn học, giở quyển vở KIỂM ĐIỂM ra, và viết! Nhìn bước chân con đi lên cầu thang, cái dáng cúi gằm của người mắc lỗi, tự dưng tôi thấy thương con quá! Nó mới 7 tuổi thôi, mình có khắt khe với con không nhỉ? Tôi tự nhủ: mình rất yêu con, và càng nghiêm túc như thế, con sẽ tốt hơn. Tôi đã một mình như thế 3 năm rồi, vừa làm mẹ, vừa làm cha...
Phải đến hơn nửa tiếng sau, khi đang lúi húi bếp núc, con gái tôi đã cầm quyển vở đến bên tôi và nói:
Mẹ ơi, đây là bản kiểm điểm của con! Tôi buộc phải bỏ dở nồi cơm, ôm lấy con và nói:
Con đọc cho mẹ nghe nào! Và khi nghe con đọc, quả thực, tôi đã bấm bụng cười, vừa buồn cười, vừa thương con thắt ruột.... Tôi đã tha lỗi cho con mà không cần một lời mắng!
Tối nay, mở blog của mình, tôi muốn chia sẻ điều này với những người bạn của tôi: Những bản kiểm điểm của con gái tôi!
Ngày hôm nay, con tôi viết:
Mẹ ơi, hôm nay con đã trót nói dối mẹ để mang tú siêu nhân đi học. Con giấu mẹ mang bài đi chơi với các bạn bạn Quân cũng làm thế. Mẹ đã lườm con một cái ở cổng nhà con sợ mẹ sẽ đánh đòn con 3 roi cộng với một roi nợ hôm trước là 4 roi. Con xin mẹ cho con nợ nữa, nếu con mà nói dối mẹ một lần nào nữa thì mẹ lại cộng vào và đánh tiếp. Mẹ đừng mách cô Tuyết cô hiệu trưởng bà Huệ, con sợ bị đuổi học lắm. Thứ 5 ngày 2 tháng 7 năm 2009 Đó là toàn bộ bản kiểm điểm của con nhóc chuẩn bị vào lớp 2 - con gái yêu của tôi đó! Nó vẫn chưa rõ ràng và rành mạch lắm, nhưng tôi hiểu ý con muốn nói gì! Đọc xong mà thấy buồn cười, và thấy thương con quá! Tôi có mấy khi đánh con đâu, chỉ toàn là án treo (vì cho con nợ) thôi, nhưng con tôi nó vẫn rất nghe mẹ, và sợ những cái án treo đó lắm. Cái roi kia dài thế cơ mà! Có lần trước mặt con, tôi đã thử vụt vào cái cổng, nó kêu
vvuttt... khiến tôi cũng thấy lạnh người!
Dở lại những trang đầu của quyển vở kiểm điểm của con, tôi như thấy lại tất cả những lỗi mà nó mắc phải trong những lần gần đây và tự giác lên phòng viết kiểm điểm.
Đây là bản kiểm điểm đầu tiên viết bằng bút chì với những dòng chữ to cồ cộ, nguệch ngoạc của một cô bé mới vào lớp 1 được 2 tháng:
Mẹ ơi con biết tội rồi con trèo cây ở sân trường rách quần mẹ tha thứ cho con nhé. (thứ 5/ 6/11/2008)
Đây là bản kiểm điểm được viết khi con tôi xin tiền của dì Linh nó mua lọ thổi bong bóng:
Mẹ ơi con từ nay không bao giờ xin tiền của người khác mua linh tinh nữa con chỉ xin mẹ thôi mẹ đừng mách bà nhé con biết lỗi rồi (thứ 5/15/11/2008)
Đây là bản kiểm điểm được viết ngày 15/2/2009:
Mẹ ơi hôm nay con trót đái bậy ở sân nhà mình giống như anh Đức con xin hứa với mẹ là từ nay sẽ không như thế nữa con xin nhận một roi mẹ đừng đánh đau Còn bản kiểm điểm này nữa, được con gái tôi viết trước lúc nghỉ hè với cái tội là đánh nhau với bạn cùng lớp:
nhất thơm dũng dám trửi con là bò châu lợn nhung trửi con là hồ ly tinh con mới đuổi đánh các bạn nhưng con co đánh được đâu (ý con tôi muốn nói là các bạn của nó chửi nó nên nó mới đuổi các bạn nhưng thực chất là chưa đánh bạn!)
Ôi, những dòng chữ của con gái tôi: sai chính tả, không có dấu chấm phảy gì cả... có lẽ chỉ có người mẹ như tôi mới hiểu được mà thôi! Gấp cuốn vở nhỏ của con lại, tôi càng thấy thương con nhiều hơn! Nên cười hay nên khóc đây, con gái bé bỏng của tôi???????
( Vân Ly 07/2009)