Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Huyền thoại một tình yêu

    


    Bồng bềnh... bồng bềnh, chòng chành... chòng chành...

    Một
vùng núi cao nước sâu thuyền trôi, thuyền trôi

    Mái chèo bâng khuâng
dưới chân Tam Đảo

    Ơ ờ ớ..... ơ núi cao Ơ ờ ớ..... ơ suối sâu
    Nắng
lên xanh màu xanh huyền thoại

    Nghe câu chuyện xưa của đôi trai gái,
    Tha
thiết yêu nhau vẫn không thành đôi

    Ngày tháng dài nhớ mong khôn cùng...
 
    Một
người đau nước mắt thành sông

    Một người chờ, chờ hoá núi

    Ơi chàng
trai ơi ngọn núi biếc, ơi cô gái ơi dòng sông sâu

    Mối tình thương
đau hoá sông hoá núi, dằng dặc một khúc ca giữa bao la mây trời

    Ơi
núi Cốc, ơi dòng sông Công, xin gửi câu hát giữ lại mai sau

     Lặng nghe giai điệu ấy trong một không gian mờ ảo sương khói mặt hồ, tôi biết chẳng ai cầm lòng cho nổi! Câu chuyện tình về chàng Cốc và nàng Công với mối duyên lành vỡ trong nước mắt, hoá sông sâu, hoá đá vì chờ đợi đã được người đời kể cho nhau nghe kể từ thủa núi chưa bạc đầu mà đến tận ngày nay vẫn khiến người đời rơi nước mắt... Thái Nguyên trong những ngày cuối tháng 3 này, khi ngoài kia mưa lắc rắc, cái lạnh của mùa xuân ngọt lành vẫn đang len lỏi vào trong từng hơi thở thì ấn tượng về câu chuyện tình ngang trái ấy lại dậy lên trong tôi những xúc cảm rất riêng...
   
   
 


         Huyền thoại kể lại rằng :
       D
ưới chân dãy núi Tam Đảo có một chàng trai nghèo tên là Cốc có tài thổi sáo. Năm ấy trời hạn hán, chàng phải tìm đến nhà quan lang vùng núi Ba Lá để làm thuê. Quan lang giao cho chàng việc chăn trâu trong rừng. Thui thủi nơi rừng sâu, núi thẳm, nhớ nhà, nhớ quê, chàng Cốc đem sáo ra thổi. Và tiếng sáo da diết trong cô đơn ấy đã làm nàng Công, con gái yêu của quan lang xúc động, đắm say...

           Theo tiếng sáo, nàng đã tìm đến với chàng.


           Câu chuyện tình yêu say đắm của hai người chẳng mấy chốc đến tai quan lang. Quan tìm cách hại chàng Cốc. Chàng được lệnh vào khu rừng có nhiều thú dữ để tìm ngà voi và sừng tê, quan lang hy vọng đàn thú dữ sẽ xé xác chàng Cốc. Nhưng khi tiếng sáo của chàng réo rắt vang lên thì không một loài thú dữ nào còn muốn ăn thịt chàng cả. Quan tức giận hạ lệnh đốt rừng cho chàng Cốc chết cháy. Nhưng khi ngọn lửa bốc lên thì một cơn mưa lớn trút xuống dập tắt lửa rừng. Trong mưa gió, chàng Cốc chạy thoát về túp lều của mình. Buồn bã trước lòng người lang sói, chàng lại đem cây sáo ra thổi. Tiếng sáo đánh thức tình yêu, réo rắt gọi bạn tình... Lần theo tiếng sáo quen, nàng Công lén dắt ngựa, trốn nhà cùng chàng Cốc chạy về quê chàng. Quan lang hạ lệnh đám tôi tớ bắt bằng được đôi trai gái. Bị truy đuổi gấp, biết không thể cùng nhau trốn thoát, nàng Công đã trao ngựa cho chàng Cốc chạy về chân núi Tam Đảo, còn mình thì chịu bị bắt và bị giam lại trong hang đá.

       Trong hang
sâu, nàng than khóc ngày đêm, thương chàng, thương cho mối tình đầy
ngang trái, nước mắt cứ thế lăn dài, chảy mãi thành dòng đến một ngày
kia nàng kiệt sức... Nàng Công hoà thân mình trong dòng nước mắt chảy
đến quê chàng Cốc. Đau đớn khôn cùng, chàng Cốc đứng sững giữa trời...
Đến một ngày kia, chàng gục xuống bên dòng sông nước mắt của người tình
hoá núi! Ngọn núi sừng sững giữa trời, dưới chân núi ấy là dòng sông
nước mắt ngày nào của nàng Công vẫn chảy mãi quanh co thấm sâu vào lòng
đá khô cạn vì thương nhớ...


            Oan khuất ấy thấu tận trời
xanh. Thương cho đôi trẻ, Trời sai đắp một con đập dài hứng dòng nước
mắt tức tưởi vẫn còn mãi tuôn, để yêu thương dâng lên thành một vùng hồ
mênh mông, cho Cốc và Công ngập vào trong nhau, cho nước Sông Công thỏa
thuê vuốt ve Núi Cốc, và bóng núi chàng Cốc mỗi sớm mỗi chiều phủ xuống
gương nước nàng Công đầy âu yếm. Nơi non thanh thuỷ tú ấy, người đời gọi
tên là Hồ Núi Cốc, đẹp mãi như mối tình bất diệt, như một biểu tượng
của tình yêu chung thủy lứa đôi. Đến tận bây giờ, câu chuyện tình yêu ấy
vẫn được kể cho nhau nghe trong tiếng rì rào muôn thủa của sông, trong
ngút ngàn rừng núi...


    
Bồng
bềnh... bồng bềnh, chòng chành... chòng chành...
    Thuyền
gặp khách say gió ngàn, thuyền trôi, thuyền trôi mái chèo khua gương
nước xanh thăm thẳm.
    Ơi... núi cao Ơi... suối sâu
    Vẫn
lung linh màu xanh huyền thoại
    Những câu chuyện nay đời ghi trang
mới cho lứa đôi xưa sớm hôm kề nhau
    Một hồ nước đầy đắm say miệt màị

    Để ngừng trôi nước mắt dòng sông và ngày ngày hồ lồng bóng núi
    Trong
vòng tay êm đềm núi Cốc nghe vui chan chứa tấm lòng sông Công.
    Nghĩa
nặng ơn sâu kết duyên sông núi để lại ngàn tiếng ca thiết tha cho bao
đời
    Qua núi Cốc đem lòng thương nhau, ghi thành câu hát giữ lại mai
sau


         Trong màu xanh ngăn ngắt của mặt hồ, trong cái tĩnh lặng của trời mây, sông nước, lắng lòng mình cùng với giai điệu mênh mang của lời ca da diết kể về một câu chuyện tình đã xưa cũ, đã hoà vào cùng với hồn cây hồn cỏ... Ai đó chẳng thể dứt áo ra đi!

                                              Tháng 3 Thái Nguyên mưa...

                                                                                 Vân Ly 3/2010







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét