Thường thì em hay viết một chút vào lúc đêm về, khi mà xung quanh em tĩnh lặng...
Nhưng hôm nay, em tự nhiên muốn viết khi ngoài kia ánh sáng rạng rỡ của ngày mới mới chỉ bắt đầu!
Em viết cho anh, c
ho cả cái ánh mắt đau đáu của trẻ thơ mà em đã thấy trong những đêm sâu không ngủ ấy.
Em viết cho cả chính mình nữa, và còn cho ai, cho ai...? Em không biết!
Nếu như ai có thể tìm thấy một chút gì đó trong những lời này, em sẽ dành tặng cho người ấy.
Trang viết của em là riêng tư, nhưng điều em nói đến chẳng phải riêng tư, mà có thật nhiều lắm giữa cõi người này! Em đã đọc bài thơ ấy, đọc từ rất lâu rồi, và hình như mình cũng đã nói đến nỗi niềm trong bài thơ ấy, nó đau đáu một ánh nhìn làm đau lòng người anh nhỉ?
Anh đừng nói em lại nghĩ về thơ! Đó là một bài thơ, nhưng cái nỗi đau trong bài thơ lại rất đời thường mà hàng ngày hàng giờ nó vẫn khiến ta không thôi buốt nhói! Anh có nhớ bài thơ ấy không? Còn em, có lẽ do tâm hồn đa cảm mà em chẳng thể quên dù chỉ một từ hay là một dấu cách dòng! Anh hãy coi như em đang nói với anh về một bài thơ cũng được, nhưng thực sự điều em muốn sâu hơn, đọc nó trong một đêm sâu, chắc anh sẽ hiểu tiếng lòng của em trong đó. Nó không chỉ là việc bình một bài văn rất bình thường như công việc của em vốn dĩ là như thế.
Ầu ơ...Có một ngày mẹ trở về vội vãMá ửng hồng như say nắng tháng baTrong lấp lánh nụ cười là nước mắtHương sữa thơm thầm thĩ mách quanh nhàBa vẫn lặng yên ngồi đốt thuốcMắt kính dày thêm bên trang sách cuộc đờiCơm con dọn vẫn còn nguyên mâm bátBa không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồiCon ngồi khóc với những vì sao ngoài cửa sổChỉ biết sáng hoài nhưng đã bớt lung linhVà ông Bụt tóc bạc phơ cầm gậy trúcKhông thể trả cho con một mái ấm yên lànhThôi mẹ cứ đi đi, ba cũng không hề tráchCon về quê sẽ nói với bà giùmBà không giận mẹ đâuNhưng con biết đêm nào bà cũng khócTiếng ầu ơ ru nghẹn giấc mơ buồn Anh có thấy không? Đó là một không gian của sự chia lìa, của tan vỡ! Là nỗi đau, là vết thương lòng của những người mẹ, người cha và đứa con thơ khi cùng lâm vào cảnh chia lìa!
Khi em đọc những dòng thơ ấy, em hình dung ra ngay cái vội vã của người mẹ ghé thăm gia đình! Đằng sau cái sự ra đi cũng vội vã không kém ấy có làm cho tâm hồn trẻ thơ cảm thấy được hạnh phúc hơn không khi tình mẫu tử trở lại sưởi ấm trái tim con trẻ?! Em cảm thấy thật lạ trước bước chân vội vã ấy, dù em cũng là một người mẹ! Em thấy chút thời gian hiếm hoi với sự trở về âm thầm vội vã ấy sao mà tội nghiệp cho người mẹ trẻ. mặc dù có thể ai đó nói chị ấy thật vô tình!
Gặp lại con thơ, niềm hạnh phúc thiêng liêng của mỗi người làm mẹ. Niềm hạnh phúc đơn sơ ấy được gói gọn trong hương sữa thơm nồng nàn, ngọt ngào của tình mẫu tử, trong cả lấp lánh nụ cười chứa chan niềm vui sướng, hòa quyện với vị mặn chát của những giọt nước mắt âm thầm xót xa đến nghẹn ngào...
Em nói với anh rằng, dù sao mọi sự trở về sau mỗi cuộc ra đi đều làm cho nhau đau đớn. Anh đã không tin, vậy anh thử lặng và nhìn xem :
Ba vẫn lặng yên ngồi đốt thuốc
Mắt kính dày thêm bên trang sách cuộc đời
Cơm con dọn vẫn còn nguyên mâm bát
Ba không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồi Sự gượng gạo trùm lên hết thảy.
Em đã hiểu được cảnh ấy anh à
Chắc hẳn sau sự ra đi của người mẹ, bỏ lại hai cha con trong cảnh đơn độc, người cha ấy đã suy nghĩ nhiều lắm về cuộc đời, đã đọc được biết bao điều trong cái gọi là
Trang sách cuộc đời ấy! Chỉ biết rằng vì thế
đôi mắt kính lại dày thêm như che khuất đi những hằn in trên khóe mắt chất ưu phiền! Em đã hình dung như thế, về người đàn ông ngồi đốt thuốc để giết thời gian đang trôi. Trong cái yên lặng đó là bão giông cuộn lên trong lòng người, và anh thấy không. sự yên lặng ko che giấu nổi cơn bão lòng đang cuộn nổi, trào dâng...
Em không chỉ nhìn thấy
người đàn ông trầm tư trong không gian ấy, mà em còn thấy rõ lắm
một đứa trẻ ngoan có cái nhìn già dặn hơn nhiều so với đám trẻ cùng trang lứa. Cái cảnh đứa trẻ dọn cơm mới bố mẹ cùng ăn để rồi lại thất vọng :
Ba không ăn, mẹ nói mẹ ăn rồi ấy khiến cho lòng em đau đớn...
Anh đừng lạ khi nước mắt em rơi ướt bàn tay anh! Giọt nước mắt của em rơi ra từ
lòng đồng cảm. Còn
giọt nước mắt của đứa trẻ ấy là
giọt lệ trào ra từ nỗi tủi thân vì mái ấm của gia đình bé chẳng thể nào hàn gắn nổi. Anh có nghĩ là chỉ có em khóc và đứa trẻ khóc thôi không? Hơn thế nữa kia, cô ấy,
người mẹ trẻ ấy cũng đang khóc, nhưng đó là
giọt nước mắt của âm thầm. Người đàn ông ấy nữa, em thấy
mắt kính của anh ấy mờ sương! Những giọt lệ giấu kỹ từ xa xót vỡ òa ra trước sự hợp tan của mái ấm gia đình!
Con ngồi khóc với những vì sao ngoài cửa sổ
Chỉ biết sáng hoài nhưng đã bớt lung linh
Và ông Bụt tóc bạc phơ cầm gậy trúc
Không thể trả cho con một mái ấm yên lành Cô bé ấy đã mất đi niềm tin vào thế giới cổ tích huyền bí. Giờ đây, trong con mắt của người con, những ông Bụt, bà Tiên với cây gậy trúc thần kỳ không còn đủ sức lấy lại niềm tin con trẻ. Tội nghiệp không anh?
Anh đừng nói với em là anh cũng đang khóc đấy nhé! Đừng giống như em, đau đớn khôn nguôi!
Anh nghĩ gì khi đứa con ấy nói:
Thôi mẹ cứ đi đi, ba cũng không hề trách.? Sự giận hờn buồn tủi xen vào tâm hồn con trẻ, những giấc mơ phù du tiêu tan, chỉ còn hiển hiện một thực tế phũ phàng và cay đắng. Tâm tình của đứa trẻ và tiếng nức nở của bà ru cháu cho em thấy rằng: nước mắt là có thật trên cõi đời này!
Đã bao đêm rồi, em đã đọc bài thơ ấy, nhưng riêng lần này, em nói với anh! Em hiểu một nỗi đau có thật trên đời. Và em ước ao những tiếng ầu ơ ru con thơ ấy không bị nghẹn lại bởi niềm đau...