Em chẳng phải pha lê đâu anh
Vì đã rơi nhiều lần mà không vỡ
Thèm được tan ra nức nở
Nhưng thủy tinh tầm thường không vỡ vụn, vẫn đau
Trong đêm tối cũng ánh lên như nhau
Ánh sáng nào kia lung linh kỳ ảo
Em nghĩ đến những giấc mơ táo bạo
Rút cuộc rồi tắt lịm lúc tàn đêm
Những bông hoa được cắm trong em
Cọng cỏ dại cũng làm em sung sướng
Người nâng niu em hơn, không làm em đau đớn
Hoa cần bình, nhưng bình đẹp vì hoa
Em chỉ là một chiếc bình hoa
Bằng thủy tinh thô, anh đừng sợ vỡ
Anh cứ mang theo mọi nơi mọi chỗ
Và cắm đi anh bông hoa cỏ cuối mùa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét