Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến (Hoàng Nhuận Cầm)

Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm, sinh năm 1952 tại Hà Nội, hiện công tác tại Hãng phim truyện VN. Sau tập Những câu thơ viết đợi mặt trời (1983), thì tập Xúc xắc mùa thu (1992) được Giải thưởng về thơ của Hội Nhà văn VN.

Gần đây, anh ít làm thơ mà viết khá nhiều kịch bản phim như Đêm hội Long Trì, Hà Nội- mùa đông năm 1946, Áo chàm Bắc Sơn... và còn tham gia... đóng phim nữa! Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
là một trong những bài thơ hay của anh viết từ thời trẻ, nay một người
trẻ là Nguyễn Thu Thủy "tiếp cận" bằng lời bình cũng trẻ (Nhà thơ Lê
Minh Quốc)

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến


Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi


Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi


Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa


Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra


Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...


(Theo bản in trong tập Xúc xắc mùa thu - NXB Hội Nhà văn - 1992)




Có những hẹn hò làm tình yêu
thêm thi vị. Có những hẹn hò để rồi xa nhau. Có những hẹn hò để rồi có
bài thơ như Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến của Hoàng Nhuận Cầm. Tôi
vẫn luôn thích những sự lỡ làng trong thơ anh. Một hạnh phúc tưởng như
đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò
từ từ khép lại ….

Đây là một trong những bài thơ viết hay về sự hẹn hò trong tình yêu.
Vốn dĩ, hẹn hò là một phần của tình yêu, thật hiếm có những tình yêu mà
không hò hẹn. Nhưng cách cảm nhận của Hoàng Nhuận Cầm lại thật đặc
biệt. Đặc biệt trong nỗi đợi chờ không phải là vô vọng, vì cuối cùng
thì "em cũng tới", nhưng khi em tới thì không phải anh không còn đợi
nữa, mà chính mùa thu đã không còn kiên nhẫn với cuộc tình…Bởi lẽ:

Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hoàng Nhuận Cầm vốn giỏi dùng những hình ảnh thật cụ thể để diễn đạt
những cảm giác vô cùng mơ hồ, tinh tế. Thấy bông hoa sót lại cuối cùng
để biết một mùa thu đã qua, và người đọc cũng cảm nhận được nỗi đợi chờ
đã mòn mỏi thế nào! Cuối cùng em cũng đến, nhưng đến chỉ để thấy có
những điều quý giá đã trôi qua...

Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi

Tiếng thơ như chưa bao giờ thành thật đến thế, thành thật để kiếm tìm
một tiếng nói chân thành từ trái tim không toan tính, để con người đối
diện với nhau không qua một tấm mặt nạ nào! Có lẽ cũng bởi sự thành
thật một cách hồn hậu đó, mà thơ Hoàng Nhuận Cầm tìm đến được với bao
tấm lòng, bao tình cảm tri âm!

Khổ thơ thứ ba của bài thơ, tôi thích nhất, vì nó chất chứa trong đó
rất nhiều suy tưởng. Một sự suy tưởng giản dị, nhưng nó không phải
không chứa trong đó một quan niệm rõ ràng về tình yêu!

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa

Không hiểu vì đâu nhiều bạn trẻ thường hay chép lệch thành "Chần chừ
mãi cuối cùng em cũng nói/ Rằng bồ câu không chết lẻ bao giờ". Nếu như
thế, câu thơ vẫn hay nhưng lại hay theo một cách khác. Tôi thích cách
suy tưởng của anh, bồ câu không chết trẻ cũng như những mong ước về
tình yêu là vĩnh viễn. Tình yêu một mặt nào đó cũng là hiện thân của
cái Đẹp mà con người hằng khát khao vươn tới và chiếm lĩnh một cách
trọn vẹn. Vì thế mà bồ câu không chết trẻ, cũng như những tình yêu
không có quyền chết trẻ, những khát khao không có quyền lụi tàn. Em hay
là cơn bão tự ngàn xa. Tứ thơ không mới, nhưng lại lạ trong nỗi sợ hãi
của con người, sợ hãi mà vẫn đón nhận, vẫn đợi chờ, vẫn phấp phỏng
trong âu lo và hạnh phúc.

Khổ thơ cuối cùng là một sự so sánh có phần chua chát, nhưng chua chát
một cách ngộ nghĩnh, một các bâng khuâng và tiếc nuối, cái chua chát
của một người còn trẻ:

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán gió - lại ra

Tưởng như tình yêu chỉ là một trò đùa, dễ dàng và chóng vánh với người
con gái. Nhưng nếu để ý thì ta lại nhận ra một sự bao dung. Trái tim ấy
là một tấm lòng, một tình yêu luôn chờ đợi, dẫu bé nhỏ nhưng vẫn là tổ
ấm đủ để chở che cho những cơn gió vô tình một lần lạc bước. Để rồi
cuối cùng, có một lần em đến, một lần em nói, một lần em đứng đó…. Chỉ
có điều "mùa thu hoa cúc cướp anh rồi"… Đã bao lần đọc câu thơ này, tôi
vẫn cảm thấy nỗi chông chênh của một con người, vừa quyết định sẽ lên
tàu thì con tàu vụt chạy đi mất. Tàu thiếu đi một hành khách và người
đi thành kẻ lỡ đường….

Câu thơ cuối cùng của bài thơ lưu lại trong ấn tượng người đọc bởi từ
"cướp" rất đậm "chất" Hoàng Nhuận Cầm. Nó giúp ta không quên những ngày
anh còn là người lính làm thơ. Chất lính tráng ấy vẫn đôi lần trở về
trong thơ anh như một gợi nhớ, một dấu ấn, một nét riêng đặc biệt.

Thoáng đọc Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, người ta có thể nghĩ, ừ,
bài thơ này "kết thúc có hậu" vì cuối cùng em cũng đến kia mà. Nhưng dư
âm bài thơ, cách kết thúc của bài thơ lại cho ta một cảm nhận khác. Ấy
là dư âm của sự lỡ làng... Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi
ta. Vì thế mà đã có rất nhiều tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng
biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét